Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1014: Có rắm cũng phải nhịn đừng có đánh

Mộc Vũ dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, sau đó nói:
-Ta có mười tỷ muội, mười người đánh một mình ngươi, ngươi có ý kiến không?
-Có. – Đường Kim lập tức đáp:
-Thứ nhất ta không thích đánh nhau với gái xấu, thứ hai, ta cảm thấy các ngươi đang ỷ nhiều hiếp ít.
-Ngươi nói cái gì?
-Nói ai xấu đó.
-Ngươi mới xấu ấy, chả đẹp trai tí nào.
-Mộc Vũ, đừng nói nhiều với hắn nữa, để chúng ta lên!

Mười mấy nữ sinh lên tiếng đáp trả Đường Kim, hiển nhiên nữ nhân ghét nhất là bị người khác chê mình xấu, một câu nói của Đường Kim đã đắc tội với cả đám nữ sinh này.
-Để ngươi phải thất vọng rồi, tỷ muội của ta thích nhất là đánh loại xú nam nhân như ngươi đó, hơn nữa ỷ đông hiếp ít là truyền thống của hội tỷ muội chúng ta, hiện tại ngươi muốn bị ăn đòn tại đây hay đổi một nơi khác? – Mộc Vũ không nhanh không chậm nói.
-Vậy được, nếu ỷ đông hiếp ít là truyền thống của các ngươi vậy thì ta cũng phải để cho các người thất vọng rồi. – Đường Kim cười hì hì một cái sau đó quay đầu nói với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, ta thật không muốn động thủ với xú nữ chút nào, vẫn là phải nhờ nàng ra tay giùm vậy.
-ân. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ cười một cái rồi hướng về phía sau ra hiệu sau đó mới nhìn Mộc Vũ:
-Vị bạn học này, nếu như bạn muốn so nhiều người thì ta kiến nghị bạn nên đem theo ít người nữa tới.
Bốn phía nhất thời lặng ngắt, cả đảm người trố mắt kinh ngạc, chẳng trách tên gia hỏa kia lại thái độ bấp bênh đến vậy, thì ra là có một đám nữ binh phía sau làm hậu thuẫn.
Mười mấy nữ sinh kia cũng ngẩn ra, các nàng chỉ có hơn mười người, đối phương thì lại tới khoảng 30, hơn nữa đều là nữ binh, đây…đây rõ ràng là ỷ đông bắt nạt ít mà.
Trong mắt Mộc Vũ cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên sự việc đã vượt xa dự liệu của nàng, bất quá nàng vẫn mặt không đổi sắc:
-Đường đường là một nam nhân mà phải dựa vào nữ nhân giúp đỡ, ngươi không cảm thấy mất mặt sao? hay là nói ngươi thích ăn cơm dẻo ( ăn bám)?
-Đánh nhau với xú nữ làm mất thân phận của ta. – Đường Kim từ tốn đáp:
-Thuận tiện nói cho cô biết ta rất thích ăn cơm dẻo đó, lẽ nào cô không cảm thấy nấu dẻo một chút sẽ ngon hơn sao?
-Được lắm, hôm nay coi như ngươi may mắn, bất quá Đường Kim à, chúng ta nhớ mặt ngươi rồi đấy. – Mộc Vũ cuối cùng cũng đứng dậy vẫy tay một cái:
-Chúng ta đi.
Dứt lời nàng liền dẫn theo những nữ sinh kia rời đi, trước khi đi các nàng còn hung hăng trợn mắt nhìn Đường Kim một cái.
-Đúng là tai bay vạ gió a. – Đường Kim cảm khái.
-Chồng, chàng vừa nói chuyện làm chàng buồn bực có phải chuyện này không? – Lạc Phỉ Phỉ cười hỏi.
-Còn không phải sao. – Đường Kim buồn bực đem mọi chuyện kể lại cho Lạc Phỉ Phỉ.
Nghe Đường Kim trần thuật lại, Lạc Phỉ Phỉ cũng phải lắc đầu cảm khái, việc này không phải nam nhân của nàng cố ý giở trò lưu manh mà cũng không thể trách nữ nhân kia không có gì cũng cố ý làm ầm lên, có trách thì trách do thuấn di gây ra họa mà thôi.
Những người còn lại trong căn tin thấy tình huống như vậy thì không khỏi cảm khái trong lòng, tán được mỹ nữ giáo quan đúng là ngon thật, có thêm cả đám nữ binh làm hậu thuẫn nữa chứ.
… H
ai giờ triều, huấn luyện quân sự tiếp tục diễn ra, Đường Kim không có việc gì làm nên lại trà trộn vào đội ngũ hết cả buổi chiều, chỉ là lúc hắn đang chuẩn bị cùng Lạc Phỉ Phỉ hưởng thụ thế giới riêng của hai người thì liền phát hiện ra nàng không rảnh nữa, phải biết là lần này nàng tới đây không chỉ là vì hắn, trên danh nghĩa nàng là giáo quan nhưng thực chất nàng là đặc công tới đây để tìm phần tử khủng bố trốn trong số tân sinh viên, vừa có tin tình báo về phần tử khủng bố nàng đã lập tức đi điều tra.
Đường Kim vốn định cùng Lạc Phỉ Phỉ đi điều tra nhưng vấn đề là đối tượng bị điều tra lại là nữ sinh, Đường Kim là một nam nhân nên không thích hợp đi làm hơn nữa dù sao trên danh nghĩa Đường Kim cũng chỉ là một học sinh, để hắn đi điều tra cũng không thích hợp lắm.
-Đi học đúng là chả có gì đặc sắc. – Đường Kim lại quay lại căn tin ăn tối, đồng thời hắn bắt đầu suy nghĩ xem có nên chạy tới Thiên Hải với Hàn Tuyết Nhu vài hôm hay không.
-Ngươi chính là tân sinh viên khoa tiếng Trung, Đường Kim sao? –đúng vào lúc này một thanh âm kiêu ngạo có chút đột ngột truyền vào trong tai Đường Kim.
Đường Kim ngẩng đầu lên liền phát hiện bên cạnh đã có một nam sinh thể hình cao lớn đang đứng, thần thái của hắn vô cùng cao ngạo, ánh mắt nhìn Đường Kim cũng rất bất thiện.
-Có lời gì thì mau nói, có rắm thì cố mà nhịn, đừng có phóng. – Đường Kim rất bất mãn với khẩu khí của tên gia hỏa này nên ngữ khí cũng không hề khách khí.
-Đường Kim, cái miệng ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút. – nam sinh kia sắc mặt khẽ đổi.
-Cút. – Đường Kim hết kiên nhẫn phun ra một chữ, lúc này tâm tình hắn đang không tốt.
-Ngươi nói gì? – nam sinh cao lớn kia hai mắt như phun lửa:
-Ngươi dám đuổi ta cút? Đường Kim, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi tán được một nữ giáo quan thì đã nghĩ mình là to lắm, hôm nay ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám đụng đến bạn gái ta thì ta tùy thời đều có thể chỉnh chết ngươi.
-Loại đần thối như ngươi cũng có bạn gái? – Đường Kim khinh bỉ nhìn tên gia hỏa kia.
-Đệch, ngươi thử nói câu nữa xem? – nam sinh cao lớn đã triệt để điên cuồng.
-Nói câu nữa? – Đường Kim làm bộ kinh ngạc:
-Ngươi thích ăn chửi lắm à? Xem ra ngươi không những đần độn mà còn bị chập mạch nữa!
-Mẹ nó, lão tử vốn định nhịn ngươi một lần, hôm nayu là do ngươi tự mình chuốc lấy. – nam sinh kia tức tối lao lên đánh một quyền cực mạnh về phía Đường Kim.
-Đánh nhau rồi!
-Cố lên.
-Đánh chết hắn đi.

Vài người bên cạnh thấy đánh nhau liền vội hoan hô cổ vũ, chỉ là một giây sau mọi người đều nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn.
-Phanh…ái… - một quyền của nam sinh kia đánh không trúng Đường Kim, nhưng không hiểu tại sao lại đấm cmn vào mặt bàn một cái làm hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.
-Nói ngươi đầu óc có vấn đề ngươi còn không tin, cái bàn này đắc tội với ngươi hả? đừng bảo ta không nhắc trước nha, nếu cái bàn này mà bị đập hỏng thì ngươi sẽ bị kết tội phá hoại của công, nặng còn ngồi tù đó. – Đường Kim khinh bỉ liếc nam sinh kia một cái rồi lại bình tĩnh cúi đầu ăn cơm tiếp.
-Phạm thiếu, người không sao chứ? – hai nam tử cao lớn chạy lên đỡ nam sinh kia, một người trong đó vội vã hỏi han.
-Ta không sao. – nam sinh kia cắn răng nói:
-Các ngươi giáo mau giáo huấn tên vương bát đản này một trận cho ta, đánh gãy hết răng hắn xem hắn có còn răng ăn cơm không?
-Vâng, Phạm thiếu. – hai nam tử kia đồng thanh dáp sau đó đồng thời hướng về phía Đường Kim, nắm tay, xuất quyền, hai quyền cực nhanh cực mạnh đồng thời hướng về hai bên má Đường Kim, phối hợp một cách khá là nhuần nhuyễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận