Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1019: Không có hạ đẳng như thế.

-Thanh tỷ, điều tra hay không cũng chẳng sao, ta không sợ bị hãm hại. – thân để Đường Kim đè lên người Đường Thanh Thanh có chút không muốn li khai, chị gái nuôi này cho hắn ôm, cho hắn hôn rồi nhưng lúc nào cũng tựa hồ không chịu tiến thêm một bước nữa, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt nàng đều tìm một lí do để trốn tránh.
-Tiểu đệ, ta thật phải điều tra vụ án này mà. – sắc ửng đỏ trên má Đường Thanh Thanh dần mờ đi, đôi mắt cũng từ từ hết mê li, hiển nhiên nàng đang tỉnh lại từ trong trạng thái ý loạn tình mê.
Thấy Đường Kim không nỡ buông mình ra, trong lòng Đường Thanh Thanh bỗng có một tia ngọt ngào nói không nên lời, ngữ khí cũng bất giác trở nên ôn nhu hơn:
-Được rồi tiểu đệ, mau buông ta ra nào, tỷ ở Minh Hồ thị này còn chạy đi đâu được chứ.
-Ừm. – Đường Kim cuối cùng cũng chịu buông nàng ra, cho dù nếu như hắn kiên trì một chút thì Đường Thanh Thanh quá nửa sẽ triệt để thuộc về hắn, chỉ là nếu như thế thì lại có chút ý vị ép buộc nàng, hắn không muốn ép buộc nàng, nàng có thể vì hắn từ Ninh Sơn chạy tận lên đây đã là đủ nghĩa nặng tình thâm rồi, nếu như quá thúc ép, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với nàng.
Đương nhiên càng quan trọng hơn là hắn tự tin mười phần rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ mở lòng đón nhận hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm…hehe…
-Tiểu đệ, vậy đệ ngủ tiếp đi, ta đi trước đây. – Đường Thanh Thanh cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp rời đi.
Cả căn phòng chỉ còn lại mình Đường Kim, hắn rất nhanh đã nhấm nghiễn mắt lại, lần này mới là ngủ thật.
Đang lúc Đường Kim ngủ ngon lành ở trong kí túc thì cách đó không xa, ở căn tin số 2, một đám nữ sinh đang vừa ăn sáng vừa tán gẫu, trong đám nữ sinh này có một người mặc đồ nam đặc biệt nổi bật đó chính là Mộc Vũ.
-Mộc Vũ, có một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước? - một nữ sinh mặt đầy trứng cá hỏi.
-Tùy. – Mộc Vũ tùy ý đáp.
-Ờ, vậy ta nói tin xấu trước nhé, tin xấu chính là ngôi vị hoa khôi của cậu đã bị người khác cướp mất rồi. – nữ sinh mặt trứng cá dè dặt nói.j
-Cậu nói là Bối Hương Hương đó hả? ta biết rồi. – Mộc Vũ cũng không quá để ý chuyện này.
-Ờ, còn tin tốt là cậu bảo ta đi điều tra tin đen của Đường Kim, ta tra rất lâu cũng không tìm được manh mối gì, chúng ta đến cả dữ liệu của cảnh sát cũng thâm nhập vào rồi nhưng thông tin về tên gia hỏa kia lại ít đến đáng thương, ta ở trên mạng thử tìm kiếm một hồi cũng không có thu được tin tức gì… - nữ sinh kia nói một thôi một hồi nhưng lập tức đã bị Mộc Vũ cắt lời:
-Chẳng có gì, đây cũng gọi là tin tốt sao? – Mộc Vũ có chút mất hứng.
-Mộc Vũ, ta còn chưa nói xong mà. – nữ sinh kia vội tiếp lời:
-Tóm lại là căn cứ theo phán đoán của ta, tên gia hỏa đó không có lai lịch gì hết, mà tin tốt là ta vừa mới nghe nói kẻ trộm bên kí túc xá nam đã được tìm ra, chính là tên gia hỏa Đường Kim đó!
-Kẻ trộm trong kí túc? – Mộc Vũ ngẩn ra;
-Tên lưu manh kia còn kiêm cả trộm đồ?
-Đúng vậy, nghe nói cảnh sát đã đến bắt hắn rồi. – nữ sinh mặt trứng cá gật đầu.
-Ừ, đây đúng là một tin tốt. – Mộc Vũ lẩm bẩm nói, cặp chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại:
-Bất quá tên gia hỏa kia còn làm đạo tặc nữa sao? không có đạo lí a, lưu manh kia không có hạ đẳng như vậy chứ?
Lẩm bẩm vài câu, Mộc Vũ lại lắc đầu:
-Bỏ đi, bất luận là thật hay giả thì chúng ta chỉ việc đem tin tức này truyền ra thôi, tên lưu manh kia dám trêu ghẹo cả ta, trước tiên cho hắn không còn mặt mũi gặp người khác đã.
-Ok, chúng ta lập tức đi loan tin. – nữ sinh mặt trứng cá kia dứt lời liền lập tức hành động.
Thế là mười phút đồng hồ sau, trên diễn đàn Thiên Nam Địa Bắc đã có mấy topic nổi lên.
-Đạo tặc kí túc xa lưới cư nhiên lại là một tân sinh viên!
-Kẻ từng trêu ghẹo nữ giáo quan, nay lại là tên ăn cắp!
-Đường Kim của khoa tiếng Trung là tên trộm!
-Tin nội bộ của cảnh sát: Đường Kim bị bắt vì tội ăn cắp đồ ở kí túc nam sinh!
… T
in tức không những được đồn ầm trên diễn đàn mà trên cả QQ, Wechat, tin nhắn điện thoại…tất cả đều được đám nữ sinh cật lực truyền đi.
-AIZZ, ngươi nghe nói gì chưa? Tên đạo tặc ở kí túc bị bắt rồi, là một sinh viên năm nhất.-Không phải chứ? Ai vậy?
-Tên là cái gì Đường Kim, nghe nói hắn mấy ngày trước mới tán được một mỹ nữ giáo quan, cũng không biết có phải ăn cắp lấy tiền đi tán gái không nữa…

Cứ như thế dưới sự khắc ý tuyên truyền của Mộc Vũ, những tin tức này nhanh chóng truyền đi một cách sôi sục, lần này Đường Kim ở đại học Thiên Nam đã trở thành nhân vật không ai không biết, bất quá lại không phải là danh hào gì tốt mà là cái mác đạo tặc to tướng.
Có lẽ người duy nhất không biết tin này chỉ có Đường Kim đang ngủ say trong kí túc mà thôi.
Đường Kim làm một giấc đến tận trưa mới tỉnh, hơn nữa còn là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghe thấy chuông điện thoại hắn lại có chút dở khóc dở cười, tiểu nha đầu Hiểu Hiểu kia lại đổi nhạc chuông của hắn, điều này làm Đường Kim cảm thấy khá là buồn bực, cho dù điện thoại này có do nàng đặc chế thì nàng cũng không thể nào coi nó như điện thoại của nàng được chứ, không có việc gì cũng đi đổi nhạc chuông, nàng không cảm thấy nhàm chán sao?
-Đường Kim là tên ngốc, bị người khác đổ oan cho là đạo tặc cũng không biết…. – giọng của Hiểu Hiểu tuy rất dễ nghe nhưng mà cứ lặp đi lặp lại một câu như thế lại nghe khá quỷ dị.
Đường Kim cầm điện thoại lên thì phát hiện là Lạc Phỉ Phỉ gọi tới, lần nào Hiểu Hiểu cũng đổi chuông của hắn để chút giận nhưng chẳng lần nào nàng trực tiếp gọi cho hắn hết, cũng không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì nữa.
-Thân ái, quân huấn xong rồi sao? – Đường Kim nhấc máy nói.
-Ừm, vừa mới xong, à phải rồi, lão công, hình như trong trường khắp nơi mọi người đều nói chàng trộm đồ, xảy ra chuyện gì thế?
-Ồ, chắc là có tên gia hỏa nào đó cố ý hãm hại ta. – Đường Kim tùy tiện đáp, sau đó mới nhớ lại tiếng nhạc chuông của Hiểu Hiểu, lẽ nào chuyện này đã truyền ra toàn trường rồi sao?
Khẽ dừng một lát, Đường Kim nói tiếp:
-Phỉ Phỉ, nàng xuống căn tin trước đi, lát nữa ta sẽ tới.
-Ừm, vậy được , ta ở căn tin đợi chàng. – Lạc Phỉ Phỉ ừ một tiếng rồi cúp máy.
Đường Kim nhảy xuống giường rồi trực tiếp thuấn di tới kinh thành, xuất hiện trong thế giới khoa huyễn của Hiểu Hiểu.
Vốn tưởng rằng lại phải chơi trò trốn tìm với nàng nhưng Đường Kim lại bất ngờ phát hiện lúc này nàng không có ẩn thân mà vẫn giống với lúc mới gặp hắn, ngồi yên trên xe lăn.
-Đại sắc lang, có phải ngươi lại phi lễ một nữ nhân tên là Mộc Vũ không? – Hiểu Hiểu đột nhiên lên tiếng hỏi, ngữ khí tràn đầy vẻ bất mãn.
Hiểu Hiểu vừa lên tiếng thì Đường Kim liền biết nàng đã khác biệt với lúc trước, bởi vì lúc này tuy đang quay lưng về phía hắn nhưng nàng vẫn phát giác được sự có mặt của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận