Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1029: Nàng định biến giả thành thật sao?

Khẽ chần chừ một lát, Đường Kim nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, nhanh chóng bước vào.
-Này, ngươi làm gì thế, không được vào… - Trần Tuyết vội lên tiếng.
-Đi ra, ai cho cậu vào đây… - bên trong phòng bệnh còn một hộ sĩ, vừa thấy Đường Kim vào lập tức mắng đuổi ra.
Đường Kim căn bản mặc kệ nàng, tiếp tục đi thẳng tới bên cạnh Mộc Vũ, thấy nàng đang bị quấn đầy băng gạc quanh người, một cánh tay hắn nhanh chóng đặt lên người nàng, một cỗ chân khí truyền vào trong người Mộc Vũ, tuần hoàn hết một vòng để kiểm tra tình huống.
-Này, ngươi là ai? Mau ra ngoài, nếu không ta sẽ gọi bảo vệ! – hộ sĩ kia vô cùng tức giận.
Đường Kim thu tay lại, quay người đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó liền rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau hắn truyền tới một thanh âm đầy phẫn nộ:
-Đường Kim, ngươi đứng lại cho ta!
Đường Kim quay người liền thấy mấy người đang đuổi theo mình, chính là Trần Tuyết, Lý Uyển Kiều, còn có cả Hồ Nguyên Hải và Ngụy Kim Thành cũng theo phía sau, xem ra là muốn hưng sư vấn tội.
-Đường Kim, Mộc Vũ vì ngươi đều đã nhảy lầu rồi, ngươi chỉ nhìn một cái rồi mặc kệ nàng, ngươi có phải là người không? - Trần Tuyết phẫn hận hỏi.
Đường Kim nhất thời có chút cạn lời, hiện tại những người này đều cho rằng Mộc Vũ nhảy lầu là vì hắn sao?
Vốn định phủ nhận nhưng rất nhanh trong đầu Đường Kim đã lóe lên một ý, nếu đã vậy thì dứt khoát biến giả thành thật luôn đi.
-Cái đó, mọi người đừng hiểu lầm, không phải ta không quản mà là ta đi tìm bác sĩ giúp nàng. – tròng mắt Đường Kim khẽ đảo một cái, lấp liếm nói.
-Ngươi lừa quỷ à? Nơi này là bệnh viện, ngươi còn đi đâu tìm bác sĩ nữa? – Lý Uyển Kiều không vui nói.
-Bác sĩ ở đây chưa chắc đã cứu tỉnh được Mộc Vũ, nhưng ta quen biết một bác sĩ rất giỏi, nàng khẳng định có thể cứu tỉnh Mộc Vũ. – Đường Kim giải thích một câu, nếu đã muốn biến giả thành thật thì tạm thời không thể trở mặt với những nữ sinh này được.
-Ngươi nói thật. – Trần Tuyết nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Kim.
-Việc đã đến nước này rồi, ta có cần thiết phải lừa các người không? Bất luận các người có tin hay không thì tấm lòng của ta đối với Mộc Vũ chưa bao giờ thay đổi, lẽ nào các người cho rằng ta rất muốn nàng sảy ra chuyện sao? – Đường Kim tỏ vẻ thành khẩn nói.
-Vậy bác sĩ mà ngươi nói đang ở đâu? – Trần Tuyết lại hỏi.
Thật ra nàng ở ngay bên ngoài, lúc tới đây ta đã mời cả nàng tới rồi, bất quá vị này tính tình có chút cổ quái, bệnh nhẹ không chữa, cho nên ta trước tiên phải kiểm tra tình huống của Mộc Vũ rốt cuộc có nghiêm trọng hay không đã, vừa rồi ta đã thấy tình hình của nàng đúng là rất nghiêm trọng, đủ để vị thần y kia ra tay. Hiện tại ta đi mời nàng vào. – Đường Kim vội vàng nói, sau đó lại bổ sung:
-Ờ, nếu các ngươi không tin thì cứ cùng ta ra ngoài đi, ở ngay cổng bệnh viện thôi.
-Vậy được, chúng ta đi cùng ngươi! – Lý Uyển Kiều lập tức nói.
-Vậy các ngươi đi theo ta đi! – Đường Kim quay người tiếp tục đi ra ngoài, đồng thời cũng liên hệ với Vân Vũ Tuyết ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Kì thực bất luận có phải là vì muốn cùng Mộc Vũ biến giả thành thật hay không, Đường Kim đều muốn cứu tỉnh nàng, hắn không hề muốn vô duyên vô cớ bị người ta hiểu lầm mình làm cho mỹ nữ nhảy lầu tự tử, nếu cái phốt này mà truyền ra ngoài chẳng phải sau này sẽ ra tăng độ khó cho việc tán gái của hắn sao?
Nói đi nói lại thì chỉ cần nhìn vào phần Mộc Vũ là một đại mỹ nữ, hắn cũng không muốn nàng một mực hôn mê bất tỉnh hoặc cứ như thế mà chết đi, cho nên việc mời Vân Vũ Tuyết cứu chữa cho nàng hắn đã sớm lên kế hoạch từ trước.
Vài phút sau Đường Kim đi tới cổng viện, sau đó hắn chỉ tay về phía trước một cái:
-Kia kìa, kia chính là vị thần y đó.
Phía trước tất nhiên là Vân Vũ Tuyết, hơn nữa là do vừa rồi Đường Kim lôi nàng từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh ra, chỉ bất quá đám người Trần Tuyết, Lý Uyển Kiều không chú ý mà thôi. Bất quá vừa thấy Vân Vũ Tuyết các nàng nhất thời đều ngẩn ngơ, đó là thần y sao? sao nhìn lại giống tiên nữ hơn vậy?
Không thể không nói dung mạo và khí chất tiên nữ của Vân Vũ Tuyết đã phần nào làm lòng tin của mọi người đối với nàng đại tăng, cho nên khi Đường Kim dẫn nàng vào trong khu theo dõi đặc biệt thì Trần Tuyết và Lý Uyển Kiều đều đã tin nàng là thần y, còn Hồ Nguyên Hải và Ngụy Kim Thành tuy không nói gì nhưng ít nhất cũng không có phản đối.
Rất nhanh, mọi người đã tới bên ngoài phòng bệnh, lúc này Trần Tuyết mới ngập ngừng nói:
-Hay là để ta đi nói trước với bác sĩ ở đây một tiếng….
Nàng chưa dứt lời liền đã thấy Vân Vũ Tuyết đẩy cửa đi vào, hộ sĩ trong phòng đang định nói gì đó thì đã bị một cây ngân châm của Vân Vũ Tuyết cắm vào người, nhất thời đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được nữa.
-Bác sĩ nơi này sẽ không cho phép người khác vào trị bệnh cho bệnh nhân đâu. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Ta chỉ muốn cứu tỉnh Mộc Vũ, không muốn mất thì giờ với đám người đó.
Lúc Đường Kim đang nói thì bên trong Vân Vũ Tuyết đã bắt đầu hành động, nàng lấy ngân châm ra, nhanh chóng thi châm trên người Mộc Vũ, cả quá trình chỉ kéo dài khoảng ba phút đồng hồ, sau đó nàng thu châm lại rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
-Một khắc đồng hồ sau, nàng tự khắc tỉnh, sau đó chỉ cần an dưỡng một đoạn thời gian liền sẽ không có việc gì nữa. – Vân Vũ Tuyết nhàng nhạt nói một câu rồi nhanh chóng rời đi.
-Ta tiễn thần ý một đoạn, các người ở đây chiếu cố Mộc Vũ một lát. – Đường Kim dứt lời vội đuổi theo Vân Vũ Tuyết.
Cái gọi là tiễn chẳng qua chỉ là tìm một chỗ kín đáo để đưa Vân Vũ Tuyết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mà thôi.
Cho dù Đường Kim chỉ mất vài phút để đưa Vân Vũ Tuyết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nhưng hắn lại cố ý kéo dài thời gian đến nửa tiếng đồng hồ mới quay lại phòng bệnh, mà lúc này bên trong đã có mấy bác sĩ và y tá đang kiểm tra bệnh tình cho Mộc Vũ.
-Đường Kim, Mộc Vũ tỉnh thật rồi! – vừa thấy Đường Kim, Trần Tuyết liền hưng phấn nói, lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy thực ra Đường Kim cũng không đáng ghét như thế.
-Tỉnh là tốt rồ. – Đường Kim cũng làm bộ thở phào một hơi.
Đường Kim rất muốn lập tức đi vào hỏi cho rõ ràng nhưng đám bác sĩ kia thì lại kiểm tra đi kiểm tra lại, kì kèo mãi một lúc lâu mới xác nhận Mộc Vũ đã qua cơn nguy kịch, sau đó lại thêm một chút thủ tục rườm rà nữa mới đưa Mộc Vũ chuyển về phòng bệnh thường, làm xong mọi việc thì cũng đã hơn 3 giờ chiều.
Mộc Vũ sơm đã tỉnh lại, đối với những việc tối hôm qua phát sinh nàng tựa hồ cả thấy có chút mơ hồ, mà khi Trần Tuyết nói tối qua nàng vì Đường Kim mà nhảy lầu thì thần sắc của nàng càng thêm cổ quái, bất quá cuối cùng nàng cũng chẳng giải thích gì, chỉ dùng ánh mắt khác thường nhìn Đường Kim.
-Nàng đây là định biến giả thành thận, thuận tiện hãm hại ta một vố sao? – thấy một màn này, Đường Kim thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây tròng mắt Đường Kim khẽ đảo một cái, sau đó liền nói với những người khác:
-Cái đó… Trần Tuyết, mọi người tới từ tối hôm qua bây giờ chắc cũng mệt rồi, hay là mọi người về nghỉ ngơi chút đi, ở đây có ta là được rồi, ta đảm bảo sẽ hảo hảo chiếu cố Mộc Mộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận