Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1033: Ngươi quả nhiên là đang nói mớ

-Mộc Vũ, có chuyện gì thế? – đầu giây bên kia Trần Tuyết cảm thấy có chút khó hiểu, sau đó lập tức nổi cáu:
-Tên gia hỏa Đường Kim muốn nuốt lời, không muốn chăm cậu nữa sao?
-Đừng có đổ oan cho ta, ta đang chiếu cố Mộc Mộc rất tận tình a. – Đường Kim lập tức chen vào.
-Ngươi im miệng! – Mộc Vũ hung hăng lườm Đường Kim một cái, sau đó mới nói vào điện thoại:
-Trần Tuyết, tóm lại là cậu tìm hai người của hội tỷ muội giúp mình là được.
-Mộc Vũ, cậu với Đường Kim xảy ra chuyện gì thế? – Trần Tuyết quan tâm hỏi.
-Chúng mình không sao hết. – ngữ khí của Mộc Vũ có chút ảo não.
-Nhưng mà nghe cứ như có chuyện gì ấy, vậy được, đợi lát nữa rồi nói, mình sẽ tới ngay bây giờ. – Trần Tuyết lập tức nói.
-Ây, đợi đã. – Mộc Vũ vội ngăn lại:
-Trần Tuyết, tối qua cậu chưa ngủ tí nào rồ, đừng tới nữa.
-Không được, mình nghe như hai người cậu có vấn đề, mình phải tới đó xem thế nào. – Trần Tuyết kiên định nói.Mộc Vũ nhất thời dở khóc dở cười:
-Trần Tuyết, thật không cần cậu tới đâu, chúng mình không có việc gì mà.
-Chúng mình vừa đi thì các cậu đã tựa hồ đã cãi nhau rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? – Trần Tuyết có vẻ khá nóng vội:
-Mộc Vũ, cậu đừng lo, mình đang đi rồi, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch…
-Trần Tuyết, mình không làm chuyện dại dột đâu… - Mộc Vũ hữu khí vô lực nói.
-Ừ, cậu đừng cúp máy, mình tới ngay. – Trần Tuyết vừa nói vừa lộp cộp bước xuống lầu, ở đầu dây bên này cũng nghe được tiếng bước chân gấp gáp của nàng.
-Đừng, Trần Tuyết, thật không cần cậu tới đâu, cũng không cần người nữa, chỗ này có Đường Kim là được rồi. – Mộc Vũ vội vàng nói.
-Đợi mình tới rồi nói. – Trần Tuyết có chút không tin đáp.
-Trần Tuyết, thật không có gì mà, vừa rồi mình vốn định chia tay với tên gia hỏa hoa tâm này, nhưng mình đột nhiên cảm thấy chia tay như thế quá tiện nghi cho hắn, ít nhất cũng phải bắt hắn chăm mình vài tháng đã rồi nói, đợi mình khỏe lại rồi mới suy nghĩ tới việc chia tay. – Mộc Vũ vộ vàng giải thích.
Nói tới đây, nàng lại hướng Đường Kim hô lên:
-Này, cậu nghe thấy chưa hả? mấy tháng này chính là thời kì khảo nghiệm của cậu, nếu cậu đối tốt với ta thì đến lúc đó chúng ta sẽ không chia tay nữa, nếu không thì ta sẽ đá cậu.
-Ờ, Mộc Mộc thân ái, nàng yên tâm, mấy tháng này ta nhận định sẽ tận tâm tận lực chiếu cố nàng đến tận răng. – Đường Kim nghiêm trang nói, đặc biệt là mấy chứ chiếu cố đến tận răng còn cố ý nhấn mạnh.
Nghe thấy mấy chữ kia, Mộc Vũ bất giác nhớ lại khung cảnh xấu hổ lúc trước, sắc mặt nàng khẽ đỏ lên, hung hăng lườm Đường Kim một cái, tiếp tục nói vào điện thoại:
-Trần Tuyết, cậu cũng nghe thấy rồi đấy? mình và hắn không có gì cả, cậu không cần tới nữa đâu.
-Thật không sao? – tiếng bước chân của Trần Tuyết dừng lại.
-Thật mà. – Mộc Vũ khẳng định.
-Vậy được, ngày mai mình lại tới thăm cậu. –lần này Trần Tuyết cuối cùng cũng chịu tin, tiếng bước chân lại vang lên nhưng lần này là leo lên lầu chứ không phải xuống.
Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa Mộc Vũ mới cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống Mộc Vũ đã ngạc nhiên phát hiện Đường Kim không biết lấy đâu ra một chiếc ghế gấp, lúc này hắn đang nhắm mắt dưỡng thần nằm ườn ra đó. Đây vốn không phải vấn đề mà vấn đề là hắn lấy cái ghế kia từ chỗ nào a?
-Ê, cái ghế này đưa vào đây từ lúc nào vậy? – Mộc Vũ tò mò hỏi.
-Mới vừa rồi a. – Đường Kim vẫn nhắm nghiền mắt, lười biếng đáp.
-Sao ta không nhìn thấy? – Mộc Vũ không tin lắm.
-Thị lực của nàng không tốt. – Đường Kim lười biếng đáp.
Mộc Vũ nhất thời có chút buồn bực, tên gia hỏa nàng càng ngày càng cho nàng một cảm giác vừa cổ quái vừa thần bí.
Nằm trên giường, trong đầu Mộc Vũ quay cuồng vô số ý niệm, có lẽ đến tận bây giờ nàng mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những việc phát sinh mấy ngày gần đây, sau đó nàng liền phiền muộn phát hiện ra một sự thật đó là cho dù nàng rất ghét tên nam sinh hoa tâm Đường Kim này, cũng rất muốn chỉnh đốn hắn một trận, nhưng nàng lại không thể không cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.
Có lẽ nàng có thể thầm nhủ với lòng rằng cho dù Đường Kim không tìm tới vị thần y xinh như tiên nữ kia thì nàng vẫn có thể tỉnh lại, nhưng nếu Đường Kim không có mặt ở đây thì tên sát thủ giả mạo cảnh sát vừa rồi khẳng định đã lấy mạng nàng.
Chỉ là rốt cuộc thì là ai hết lần này đến lần khác muốn giết nàng chứ? Nàng biết mấy năm nay bản thân mình đắc tội không ít người, nhưng ại sao lại hạ thủ với nàng vào lúc này? Gần đây nàng cũng không có làm gì a.
Mộc Vũ nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải đáp, nàng thật không biết vì sao lúc này lại có người hết lần này đến lần khác muốn đưa nàng vào chỗ chết, nhưng cho dù nàng không muốn thừa nhận, bất quá không thể không nói vận khí của nàng khá là tốt, nếu không phải hai ngày này bản thân nàng dây dưa không ngớt với Đường Kim thì lần này nàng đã sớm không còn trên thế gian rồi.
Đường Kim biết đã qua bao lêu, Mộc Vũ cuối cùng cũng lên tiếng:
-Này, ngươi ngủ chưa vậy?
-Ngủ rồi. – Đường Kim nhắm mắt đáp.
Mộc Vũ nhất thời có chút tức khí:
-Ngủ rồi còn có thể nó chuyện sao?
-Ta đang nói mớ đây. – Đường Kim vẫn không mở mắt.
Mộc Vũ có chút cạn lời, nửa ngày sau nàng mới nsoi:
-Êi, bất luận thế nào thì cũng cảm ơn ngươi đã cứu ta.
-Không cần cảm ơn, dù sao thì nàng sớm muộn gì cũng sẽ là của ta. – Đường Kim vẫn không mở mắt đáp.
Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng:
-Ngươi quả nhiên là đang nói mớ.
-Không, bây giờ ta đã tỉnh rồi. – Đường Kim mở mắt ra, ngồi thẳng dậy nhìn Mộc Vũ:
-Ta có thể biết trước tương lai, ta biết nàng sẽ thành nữ nhân của ta.
-Ngươi đừng nằm mơ! – Mộc Vũ bất mãn nói:
-Đừng tưởng cứu ta một lần thì ta sẽ lấy thân báo đáp, ta nói cho ngươi biết, con người ta ân oán phân minh, ngươi cứu ta là một chuyện, nhưng ngươi dở trò lưu manh với Lý Uyển Kiều sau đó còn giở trò lưu manh với cả ta, hơn nữa ta ghét nhất là loại nam sinh hoa tâm như ngươi, ta sẽ không bao giờ thích ngươi đâu!
-Đừng có phỉ báng ta nhé, ta không có lưu manh với Lý Uyển Kiều, cô ta xấu như vậy, còn lâu mới lọt được vào mắt ta. – Đường Kim ngáp dài một cái rồi lại nằm xuống:
-Nói ra thì nàng thực sự không biết ai muốn giết nàng sao?
-Không biết. – Mộc Vũ không cần nghĩ liền đáp, sau đó đổi sang chủ đề khác:
-Này, có phải ngươi luyện qua võ công không?
-Luyện qua một chút. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Thật ra ta cũng học qua võ công đây, ta từng học karate, nhu đạo, tán thủ… - Mộc Vũ nói đến việc này thì rất hưng phấn, dường như khá là tự hào.
Chỉ bất quá nàng chưa kể xong Đường Kim đã làm ngay một câu;
-Cái đó mà cũng gọi là võ công?
Mộc Vũ nhất thời bực mình, ngữ khí không thèm đặt vào mắt của Đường Kim ai cũng có thể nghe ra được.
Đang lúc nàng định nói gì đó thì chuông điện thoại của Đường Kim bỗng vang lên:
-Tên đại sắc lang Đường Kim nhà ngươi, lại đi tán gái còn mặt dày nhờ ta giúp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận