Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1034: Sát thủ cũng có khuyến mãi.

Nghe thấy nhạc chuông này Đường Kim thật không biết phải nói gì, hắn cầm máy lên liền phát hiện lần này là Hiểu Hiểu gọi tới.
-Tiểu nha đầu, cô có thể đừng đổi nhạc chuông của ta nữa được không? – Đường Kim vừa nhấc máy liền buồn bực nói.
-Không thể, ta thích đổi đó. – Hiểu Hiểu tức khí nói:
-Đại sắc lang, ngươi thật làm ta quá thất vọng, cơ nhiên đến loại nữ nhân lép như Mộc Vũ mà cũng tán, cô ta còn không xinh bằng ta.
Cũng không biết có phải do Hiểu Hiểu mới thay đổi cài đặt gì trên máy hay không mà lúc này điện thoại của Đường Kim lại bật loa ngoài, thế là thanh âm bất mãn của nàng cũng truyền vào tai Mộc Vũ.
Mộc Vũ nhất thời buồn bực không thôi, đó là ai? Chê nàng lép thì thôi lại còn nói nàng không đẹp bằng cô ta?
-Tiểu nha đầu, ta không tán nàng, là nàng tán ta a. – Đường Kim nghiêm trang nói.
Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim mọt cái, tên lưu manh này vậy mà dám nói hươu nói vượn ngay trước mặt nàng?
-Này, cho dù cô ta tán người thì ngươi cũng phải cự tuyệt chứ, ngươi là người đã có vợ đó, không thể đi tán gái khắp nơi được. – Hiểu Hiểu nghiêm chỉnh nói.
-tiểu nha đầu, nếu như ta cự tuyệt thì nàng sẽ rất đau lòng, tối qua nàng đã vì ta mà nhảy lầu đấy. – Đường Kim ra vẻ khó khăn nói.
-Này, ngươi nói linh tinh gì đấy? ai nhảy lầu vì ngươi? – Mộc Vũ nhịn không được chen vào.
-Hừ, tóm lại ngươi là tên đại sắc lang. – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phì.
-Tiểu nha đầu, cô gọi cho ta chắc là đã tìm được cố chủ rồi hả? – Đường Kim lập tức lái sang chuyện khác.
-Đương nhiên, ta không gì là không biết mà. – Hiểu Hiểu tự hào nói.
-Mộc Mộc nhất thời có chút ngẩn người, nữ tử ở đầu dây bên kia dường như cũng tự luyến gióng y như Đường Kim, hai người này chắc là trời sinh một cặp rồi.
-Vậy mau gửi thông tin về hắn qua cho ta. – Đường Kim nói.
-Gửi cho ngươi cũng vô ích, hắn đã chết rồi. – Hiểu Hiểu hời hợt nói:
-Hắn vừa mới tự sát ở đồn cảnh sát.
-Hả? – Đường Kim kinh ngạc:
-Tự sát ở đồn cảnh sát?
-Đúng vậy, cố chút chính là tên sát thủ kia luôn, hắn vừa tự sát ba phút trước,chỉ cần ngươi vừa cúp máy kiểu gì cũng sẽ nhận được điện thoại của chị gái nuôi. – Hiểu Hiểu nói.
-Cố chủ chính là tên sát thủ kia. – Đường Kim lại ngẩn ra, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
-Không sai, căn cứ theo tư liệu ta điều tra được thì căn bản không có cố chủ nào hết. – Hiểu Hiểu chậm rãi giải thích:
-Phải rồi, Liên minh thích khách kia mấy năm trước suýt nữa thì bị ngươi hủy mất, mấy năm nay đều trong trạng thái nguyên khí đại thương, cho nên bọn họ đã nghĩ ra một chương trình khuyến mại, đó là tất cả những nhiệm vụ không vượt quá 1 vạn USD thì Liên minh thích khách sẽ không trích phần trăm tiền thuê, Mộc Vũ kia vừa hay giá đúng 1 vạn USD, cũng chính là nói nếu tên sát thủ kia giết được Mộc Vũ thì hắn sẽ nhận lại 10000 USD của chính mình, không có chút tổn thất nào hết.
-Thời buổi bây giờ đến sát thủ cũng làm khuyến mãi sao? – Đường Kim không nhịn được cảm khái một câu.
-Trừ mấy lần ám sát được ghi lại thì không còn tư liệu gì nữa, ta sẽ tiếp tục điều tra, nếu có tin gì mới sẽ gọi lại cho ngươi, hiện tại không thèm để ý tới ngươi nữa. – Hiểu Hiểu dứt lời liền cúp máy.
Đường Kim lắc lắc đầu, bất quá hắn cũng không cảm thấy có gì lạ, Hiểu Hiểu thỉnh thoảng lại hay giận hờn vu vơ như thế nhưng lần nào nàng cũng chỉ nói vậy mà thôi, chứ nàng vẫn rất quan tâm đến hắn.
-Người đó là ai? Cả Liên minh thích khách đó là cái gì? – Mộc Vũ đợi Đường Kim cúp máy xong lập tức hỏi.
Đường Kim không có trả lời câu hỏi của Mộc Vũ, hắn trực tiếp gọi điện cho Đường Thanh Thanh, chuông vừa đổ, bên kia đã nhấc máy:
-Tiểu đệ, ta đang định gọi cho đệ đây, tên sát thủ để bắt được xảy ra chuyện rồi. – thanh âm vừa lo lắng vừa gấp gáp của Đường Thanh Thanh truyền tới.
-Thanh tỷ, ta biết hắn chết rồi, bất quá không sao hết, chết thì chết thôi, dù sao hắn không tự sát cũng sẽ bị xử bắn. – Đường Kim tùy ý đáp.
-Tiểu đệ, đệ biết rồi sao? – Đường Thanh Thanh ngẩn ra.
-Hiểu Hiểu vừa mới nói với ta. – Đường Kim đáp, đối với sự tồn tại của Hiểu Hiểu, Đường Thanh Thanh cũng được biết một chút.
ẳ ế-Chẳng trách, ta còn tưởng là… - Đường Thanh Thanh định nói là nàng cứ tưởng Đường Kim cho người giải quyết tên sát thủ kia.
Ngừng một chút, Đường Thanh Thanh nói:
-Tiểu đệ, chuyện của Mộc Vũ kia rốt cuộc là sao thế? Nàng tối qua không phải là nhảy lầu chứ?
-Không phải, là bị người đẩy xuống. – Đường Kim thành thực đáp.
-Vụ án này có cần ta nhận không? – Đường Thanh Thanh hỏi.
-Thanh tỷ, vụ án này không bình thường, tỷ vừa mới tới Minh Hồ thị chắc còn nhiều việc, việc này cứ để ta tự mình xử lí đi. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
-Ừ, vậy cũng được. – Đường Thanh Thanh cũng không cưỡng cầu:
-Vậy ta đi xử lí việc tên sát thủ này trước đã, bye bye.
Đường Thanh Thanh dứt lời liền cúp máy, mà lúc này Đường Kim mới quay đầu nhìn Mộc Vũ:
-Mộc Mộc thân ái, ta nghĩ nàng nên thử nhớ kĩ lại xem rốt cuộc bản thân nàng dã làm ra chuyện gì mà vừa mới tỉnh đã có sát thủ tới giết nàng, hơn nữa sát thủ kia còn là cố ý đóng giả thành sát thủ chuyên nghiệp, ta thấy việc này không phải là trả thù mà là có người muốn cố ý giết nàng để giệt khẩu, hay nói cách khác có phải nàng đã biết bí mật gì không nên biết không?
-Hình như ta có biết một vài bí mật không nên biết. – Mộc Vũ nhìn Đường Kim, ánh mắt khá là cổ quái.
-Bí mật gì? – Đường Kim hỏi.
-Chính là bí mật của ngươi. Ngươi khẳng định không phải sinh viên bình thường. – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Có phải ngươi muốn giết ta để diệt khẩu không?
-Ta đương nhiên không phải sinh viên bình thường rồi, ta là sinh viên đẹp trai nhất thế giới. – Đường Kim tùy tiện đáp:
-Ok, cho dù nàng có biết bí mật của ta thì ngoài nó ra nàng còn biết những bí mật khác không?
-Êi, ta chỉ là một sinh viên, làm gì biết bí mật gì chứ/ - Mộc Vũ có chút phiền muộn, nàng cũng rất muốn biết vì sao mình lại bị truy sát, nhưng vấn đề là nàng thật sự không biết gì a.
-Nữ nhân ngực nhỏ chính là không đủ thông mình a. – Đường Kim không nhịn được cảm khái.
-Thối lắm, ta chỉ nghe qua ngực to não nhỏ, làm gì có ngực nhỏ không não! – Mộc Vũ phẫn nộ nói.
Cộp cộp cộp…
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có một giọng nữ truyền vào:
-Mộc Vũ, mình có thể vào không?
-Vào đi. – Mộc Vũ ừ một tiếng, sau đó cửa phòng bị mở ra, hai nữ sinh bước vào.
-Mộc Vũ, chúng ta tới mang chút đồ ăn cho bạn. – một nữ sinh trong đó đi tới bên cạnh giường bệnh, đặchộp cơm canh và thức ăn trên bàn, sau đó quan tâm hỏi han:
-Mộc Vũ, bạn không sao rồi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận