Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1035: Trong canh có độc

-Mình không sao. – Mộc Vũ có chút bất đắc dĩ:
-Là Trần Tuyết nhờ hay bạn tới đây phải không?
-Mộc Vũ, là chúng mình muốn tới thăm bạn, chúng cũng rất quan tâm tới bạn mà. – một nữ sinh khác nói.
Hai nữ sinh vừa nói vừa dùng ánh mắt khá kì dị nhìn Đường Kim, hiển nhiên các nàng cảm thấy rất tò mò về hắn.
-Êi, đỡ ta ngồi dậy, ta muốn ăn cơm. – Mộc Vũ hò Đường Kim một câu.
-Ờ, có ngay. - Đường Kim rời khỏi ghế, tới bên giường đỡ Mộc Vũ đứng dậy, để nàng dựa lưng vào gối, mở hộp cơm ra:
-Mộc Mộc, ta đút cho nàng.
Trước mặt hai nữ sinh kia , Đường Kim thản nhiên xúc một miếng cơm, gắp một miếng thức ăn bón cho Mộc Vũ, Mộc Vũ tuy rằng cảm thấy có chút quái dị nhưng vẫn giả vờ như không, an tâm hưởng thụ. Một màn này lọt vào mắt của hai nữ sinh kia tự nhiên càng chứng thực cho quan hệ của Đường Kim và Mộc Vũ.
-Ta không ăn nữa. – ăn được một nửa Mộc Vũ liền không muốn ăn nữa, hiện tại khẩu vị của nàng không được tốt lắm.
-Vậy uống chút canh đi. – Đường Kim lấy âu canh thịt nạc ra, đầu lông mày khẽ nhăn lại nhưng vẫn giả vờ như không nói:
-Ờ, canh nhiều quá, mình Mộc Vũ ăn không hết, hai người cũng uống một chút đi?
Cũng mặc kệ hai nữ sinh kia có đáp ứng hay không, không liền chia canh làm ba phần, đưa cho hai nữ sinh kia mỗi người một phần.
-Hai chúng mình vừa mới ăn rồi. – một nữ sinh khẽ nhăn mặt, tựa hồ không muốn uống.
-Mộc Vũ, cậu thật không uống hết được sao? – một nữ sinh khác hỏi.
Mộc Vũ đang định nói gì thì bên tai bỗng truyền tới một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:
-Nghĩ biện pháp để bọn họ uống canh.
Thanh âm này cực nhỏ nhưng Mộc Vũ vẫn nghe ra được là tiếng của Đường Kim, nàng khẽ ngẩn ra, nhìn Đường Kim một cái, tựa hồ hiểu ra gì đó, sau đó nàng giả vờ đau khổ:
-Thật ra chủ yếu là mình không có khẩu vị, đừng nói là uống hết, phần nhỏ này mình cũng không muốn uống dâu, ây… mọi người đều là tỷ muội với nhau, có nạn cùng chịu có canh cùng uống, các bạn uống cùng mình đi.
-Vậy được. – hai nữ sinh đều nhấc bát canh lên, một hơi uống hết, sau đó mới nhìn Mộc Vũ:
-Đến lượt cậu rồi đấy.
Mộc Vũ nhìn Đường Kim một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi.
-Thân ái, để ta bón cho nàng. – Đường Kim cầm bát canh lên, đưa tới trước miệng Mộc Vũ, đời thời vu vơ hỏi:
-Canh này mua ở đâu thế?
-Canh này không phải mua, là một bạn học của chúng ta tự nấu đây. – một nữ sinh đáp.
-Đúng vậy, là Liễu Mai nấu. – một nữ sinh khác bổ sung, ngữ khí dường như có chút ngưỡng mộ:
-Liễu Mai vừa xinh đẹp vừa nấu ăn giỏi, sau này chắc có thể gả cho một người chồng tốt.
-Liễu Mai? – Đường Kim lẩm bẩm nói:
-Hình như ta có nghe qua cái tên này ở đâu rồi nhỉ?
-Liễu Mai là một trong thập đại hoa khôi của trường đó, nàng bài danh thứ 8. – một nữ sinh nói.
-Ờ, đúng là đã thấy qua. – Đường Kim nhớ lại mấy ngày trước lúc xem hoa khôi bảng có nhìn thấy cái tên Liễu Mai, bất quá từ sau Lý Uyển Kiều thứ 6 thì hắn chẳng còn hứng thú với mấy cái tên phía sau nữa, Liễu Mai xếp thứ tám hắn cũng chẳng để ý lắm.
-Mộc Vũ, chúng ta không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi sớm một chút nha. – hai nữ sinh kia đứng dậy cáo từ, tựa hồ rất vừa lòng với kết quả khảo sát của các nàng.
-Yên tâm, chúng ta sẽ đi nghỉ sớm. – Đường Kim cười hì hì một cái rồi tiếp tục bón canh cho Mộc Vũ:
-Thân ái, uống nốt canh đi nào!
Hai nữ sinh kia mỉm cười một cái rồi tay nắm tay đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
-Ê, vừa rồi sao ngươi lại muốn họ uống canh? Canh này có vấn đề gì à? – lúc này Mộc Vũ mới tò mò hỏi.
-Thân ái, uống thêm ngụm nữa đi. – Đường Kim cười cười, sau đó mới hời hợt nói:
-Trong canh có độc.
-Phụt! – ngụm canh mà Mộc Vũ vừa mới nuốt vào toàn bộ bị nàng phun ra, Đường Kim tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, lập tức lách mình tránh được.
-Có độc ngươi còn bón cho ta uống? – Mộc Vũ tức gần chết.
-Vừa rồi có độc, bây giờ hết độc rồi. – Đường Kim hời hợt nói:
-Hai nữ sinh không uống xong cũng không có việc gì, yên tâm đi, ta không nỡ độc chết nàng đâu.
-Ngươi có ý đùa ta có phải không? – Mộc Vũ nghiến răng, phẫn hận nói.
-Không có, vừa rồi xác thực là trong canh có độc, nếu nàng không tin thì có thể đem cái âu giữ nhiệt kia đi xét nghiệm, khẳng định có thể nghiệm ra chất độc. – Đường Kim lười biếng nói:
-Ta để hai nữ sinh kia uống cùng chỉ là muốn xem xem có phải do các nàng hạ độc không thôi, nếu tự mình hạ độc chắc chắn sẽ không dám uống, bất quá xem ra việc hạ độc không liên quan tới các nàng, quá nửa là do Liễu Mai kia giở trò rồi.
-Ý ngươi là Liễu Mai muốn độc chết ta? – Mộc Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Kim:
-Nhưng không có lí nào a, ta và Liễu Mai bình thường quan hệ đều khá tốt, tă cảm thấy cô ấy cũng là người tốt, không giống người xấu chút nào.
-Mộc Mộc thân ái, không thể nhìn dung mạo mà đo lòng người, giống như tuy rằng ta rất đẹp trai nhưng cũng không thể vì ta đẹp trai mà cho rằng ta là người tốt được, mặc dù trên thực tế thì ta đúng là một người tốt. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Êi, người ta vừa ăn cơm, đừng có hại ta nôn ra hết đó. – Mộc Vũ bất mãn nói.
-Mộc Mộc, nàng không phải phụ nữ có thai, sao lại nôn được chứ? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Ngươi! – Mộc Vũ tức khí gần chết, cuối cùng nàng đành dứt khoát ngậm miệng lại, không tranh luận với tên gia hỏa này nữa.
-Mộc Mộc thân ái, nàng không nghĩ mình ở lại bệnh viện không an toàn sao? mới vài tiếng đồng hồ đã có hai đợt ám sát nhằm vào nàng rồi, không bằng ta tìm vài người bảo vệ nàng nhé. – Đường Kim đề nghị nói. Tuy rằng hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng hắn không tính sẽ kè kè bên cạnh nàng thiếp thân bảo hộ được, suy cho cùng thì nàng cũng không phải bạn gái thật của hắn, tối nay hắn còn muốn tới chỗ Tống Oánh qua đêm a.
-Sao hả? ngươi không phải nói muốn tận tâm tận lực chăm sóc ta sao? bây giờ lại muốn chuồn? – Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng.
-Ta muốn chăm sóc nàng, nhưng dù sao thì ta cũng chỉ là một sinh viên, dường như không có năng lực gì để bảo vệ nàng a. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Cho nên không bằng để ta tìm vài bảo tiêu tới, như vậy nàng sẽ càng an toàn hơn.
Mộc Vũ nhất thời có chút buồn bực, tên gia hỏa này nói dối không thèm chớp mắt, hắn không muốn bảo hộ nàng thì thôi, cứ phải tìm lí do này lí do kia, còn nói hắn không có năng lực bảo vệ nàng, hắn thực xem nàng là kẻ ngốc sao?
Đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nghiên bị mở ra, đồng thời một thanh âm trầm thấp nhưng tràn đầy từ tính từ phía ngoài truyền vào:
-Sự an toàn của Mộc Vũ không cần ngươi quan tâm, Lục Đạo Minh ta tự nhiên sẽ phụ trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận