Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1047: Tối nay ta ngủ với cô

Lời này của Đường Kim vừa nói ra lập tức làm mọi người cảm thấy dị dạng, thì gia tên gia hỏa này uống rượu như điên vậy là do không muốn để Mộc Vũ uống tiếp?
Cái vài nữ sinh nhất thời liền thay đổi cách nhìn với Đường Kim, người này bất kể có hoa tâm như thế nào nhưng hắn thực lòng quan tâm Mộc Vũ, chỉ vì không muốn nàng uống tiếp mà dám liều chết uống nhiều như vậy a?
Khó tìm, nam nhân như vậy thật khó tìm!
-Mộc Vũ, cậu nghe Đường Kim đi, đừng uống nữa, về đi. – lần này đến cả Trần Tuyết cũng đứng về phía Đường Kim. Nàng thực sự nghĩa rằng Đường Kim đang quan tâm tới Mộc Vũ, hơn nữa chắc hai người chia tay chỉ do Mộc Vũ nhất thời tức khí mà thôi.
Mộc Vũ mắt dưng dưng nhìn Đường Kim, rất lâu cũng không có lên tiếng.
-Thân ái, về nhà thôi nào. – Đường Kim tới gần Mộc Vũ.
-Đi thì đi. – Mộc Vũ cuối cùng cũng phản ứng, bộ dáng đầy hào sảng:
-Dù sao thì lão nương cũng không phải chưa từng về nhà cùng ngươi, có gì mà phải sợ!
Lời của Mộc Vũ tất nhiên làm mọi người cảm thấy rất bình thường, hai người trước kia là tình lữ , ở cùng nhau cũng chẳng có gì là lạ, bất quá lời này lọt vào trong tai Đường Kim thì lại làm hắn cạn lời, cô nàng này say rồi cũng không quên hố hắn một quả.
Nhưng mà không sao, nếu nàng đã muốn hố hắn thì hắn càng không thể để nàng chạy thoát được.
-Mộc Mộc thân ái, vậy chúng ta về nhà thôi. – Đường Kim cười cười rồi mặc kệ nàng có đồng ý hay không, trực tiếp ôm ngang eo nàng đi ra ngoài.
Mộc Vũ định giãy dụa nhưng rất nhanh đã phát hiện mình không thể xuất ra chút khí lực nào hết, bất quá lần này hoàn toàn không phải là Đường Kim động tay động chân mà do nàng đã uống quá nhiều thôi.
-Này, Đường Kim , tên lưu manh nhà ngươi nếu dám nhân lúc ta say mà dở trò đồi bại thì sau này lão nương nhất định sẽ thiến ngươi! – vừa mới ra tới bên ngoài, Mộc Vũ liền uy hiếp Đường Kim:
-Đừng tưởng lão nương nói đùa, tối nay nếu ngươi dám động vào lão nương, lão nương sẽ đợi ngươi ngủ xong cắt luôn tiểu huynh đệ của ngươi!
-Bốp. – Đường Kim hung hăng vỗ một cái lên mông Mộc Vũ:
-Bạn học Mộc Mộc, đừng uy hiếp ta, cẩn thận ta cởi sạch cô xong ném xuống hồ đấy.
-Lưu manh. – Mộc Vũ xấu hổ gần chết, bất quá khuôn mặt của nàng vốn vì say rượu mà đỏ bừng nên lúc này không ai nhận ra nàng đang xấu hổ.
-Mỹ nữ nói lời không giữ lời sẽ phải trả giá đó. – Đường Kim lười biếng nói:
-Mộc Mộc thân ái, nếu nàng đã không muốn thanh minh quan hệ của chúng ta vậy thì ta chỉ đành làm ra quyết định khó khăn này thôi.
-Phi… quyết định khó khăn cái con khỉ, ngươi cứ tưởng ngươi là Tiểu Mã ca (tên một ca sĩ hát bài Quyết định khó khăn) sao? – Mộc Vũ tức khí nói.
-Tiểu MÃ ca là ai? Có đẹp trai bằng ta không? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Đẹp trai cái đầu ngươi! – Mộc Vũ tức giận mắng, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng:
-Ê, ngươi đưa ta đi đâu đấy?
-Tiểu Nam hồ. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Ngươi đưa ta tới đó làm gì? – Mộc Vũ nhất thời có chút hoang mang, tên lưu manh này lẽ nào có sở thích đặc dị gì ở nơi đó? Lúc trước nghe nói hắn chính là ở đó xàm sỡ Lý Uyển Kiều.
-Ta đang nghĩ xem có nên cho nàng tắm dưới hồ không. – Đường Kim không nhanh không chậm đáp.
-Ngươi điên à? Cho dù ta muốn tắm cũng sẽ không xuống hồ đâu, ngươi không thể đưa ta về kí túc sao?
-Về kí túc? – Đường Kim dừng bước, bộ dáng như nghiêm túc suy nghĩ gì đó, một lát sau mới nói:
-Mộc Mộc thân ái, như vậy hình như không tốt cho lắm, trong kí túc còn mấy nam sinh nữa, ta không muốn họ nhìn thấy nàng tắm …
-Ta nói là về kí túc của ta! – Mộc Vũ suýt nữa thì tan vỡ, nàng vốn đang say say mơ màng nhất thời cũng bị hắn làm cho tức quả mà tỉnh người.
-Cái đó… nam sinh không phải không được vào trong kí túc nữ sao? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Ai cho ngươi vào, ngươi đưa ta về tới cửa là được rồi! – Mộc Vũ nói.
-Vậy không được, tối nay ta phải ngủ với nàng. – Đường Kim lập tức nói.
-Cái gì? – Mộc Vũ nhất thời bị dọa cho giãy nảy:
-Êi, ai ngủ với ngươi, Đường Kim, đồ lưu manh, ngươi có tin lão nương thiến ngươi không?
-Mộc Mộc thân ái, xem ra nàng không đủ thanh tỉnh rồi, để ta ném nàng xuống hồ tắm một lượt nhé. – Đường Kim nhàn nhạt nói sau đó Mộc Vũ đột nhiên phát hiện hai người không biết từ lúc nào đã ở bên tiểu Nam hồ.
-Này, ngươi là gì đấy? Ngươi, ngươi mau đưa ta về. – Mộc Vũ có chút sợ hãi, nếu thật bị ném xuống hồ thì không hay tí nào đâu.
Đường Kim mặc kệ Mộc Vũ, cứ thể ôm nảng đi thẳng tới bãi cỏ bên bờ hồ rồi nằm xuống.
-bạn học Mộc Vũ, cô đánh giá mị lực của mình quá cao rồi, chỉ bằng dáng người này của cô ta sẽ không thèm làm gì cô đâu, bất quá nếu như cô cứ hết lần này tới lần khác giả vờ làm bạn gái ta, nếu ta không kiếm chút tiện nghi thì thật là lỗ mà, vì thế tối nay cô phải ngủ ở đây với ta. – Đường Kim nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
-Tối nay ta ngủ với cô, từ nay về sau cô là người của ta rồi.
-Thối lắm, ai là người của ngươi…ưm… - Mộc Vũ vừa mắng và tiếng thì miệng nàng đã bị Đường Kim lấp kín, đầu óc nàng nhất thời quay cuồng không nói nên lời, hơn hai mươi năm rồi, nụ hôn đầu của nàng cuối cùng cũng bị cướp mất.
-Ta nhất định là đang nằm mơ… - Mộc Vũ bắt đầu tự thôi miên chính mình, nàng quyết định cứ coi như mình đã ngủ, sau đó tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì nữa….
Nhưng đang lúc Mộc Vũ cố tự thôi miên thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, trong màn đên yên tĩnh ở bờ hồ, tiếng chuông điện thoại lập tức làm nàng kinh tỉnh.
-Ư..ưmm… - Mộc Vũ bắt đầu giãy dụa, nàng không thể nào tự lừa dối mình nữa, hơn nữa kia là tiếng chuông điện thoại của nàng a.
-Toàn mùi rượu, chả thèm hôn cô nữa. – Đường Kim cuối cùng cũng buông Mộc Vũ ra, còn không quên ý kiến một câu.
Đáng thương cho Mộc Vũ vừa mới móc điện thoại ra đã suýt nữa đập luôn vào đầu Đường Kim, tên vương bát đản này khi dễ người quá đáng, đầu tiên đòi ngủ với nàng xong lại chê nàng lép, bây giờ cưỡng đoạt mất nụ hôn đầu của nàng xong còn chê miệng nàng toàn mùi rượu, miệng hắn thì không có mùi rượu chắc?
Mộc Vũ cố gắng tạm thời nhịn cơn tức, nhấc máy nói:
-Alo, Lý Uyển Kiều à, tìm mình có việc gì không?
-Mộc Vũ, mau tới a, mình ….mình… - tiếng nức nở của Lý Uyển Kiều truyền tới.
-Sao thế? – Mộc Vũ nhất thời thanh tỉnh lại không ít:
ể ề-Lý Uyển Kiều, đừng khóc, cậu đang ở đâu? Mình sẽ tới ngay!
-Ta, ta đang ở Minh Hồ sơn trang, phòng số 606…huhuhu… - Lý Uyển Kiều vừa nói vừa khóc, nghe rất đau lòng.
-Cậu đợi đó, mình lập tức tới ngay. – Mộc Vũ tựa hồ quên mất mình đang say, lập tức bật dậy chạy về hướng cổng trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận