Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1048: Đúng là một cặp ngu ngốc

Mộc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cổng trường, bắt một chiếc taxi, trước khi lên xe nàng còn vô thức nhìn sau một cái, chỉ là liền phát hiện Đường Kim không có đi theo, tuy rằng trong lòng không vui nhưng nàng cũng không quản được nhiều như thế nữa, vội vạ giục tài xế tới Minh Hồ Sơn Trang thật nhanh.
Thật ra Mộc Vũ chưa từng tới Minh Hồ Sơn Trang nhưng nàng cũng biết đó là một tửu điếm 5 sao, cũng biết là nơi đó cách trường đại học Thiên Nam khá xa, cho dù tài xế có phóng hết tốc lực thì tới nơi cũng đã là hơn nửa tiếng đồng hồ sau.
-Không cần thối. – xe vừa dừng Mộc Vũ liền đưa luôn cho tài xế 100 tệ, sau đó vội mở của xuống xe chạy thẳng vào bên trong.
Lúc này Mộc Vũ càng lúc càng thanh tỉnh, nàng dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới phòng 606, dùng sức mở gõ cửa:
-Lý Uyển Kiều, là mình, mau mở cửa!
Cửa rất nhanh được hé mở, sua đó cả người Mộc Vũ liền nhanh chóng xông vào trong:
-Lý Uyển Kiều, xảy ra chuyện gì? Cậu không sao….
Thanh âm của Mộc Vũ đột nhiên đình chỉ, bởi vì nàng phát hiện tình huống trong phòng có chút không đúng, Lý Uyển Kiều đang ở trong phòng nhưng trong phòng không chỉ có mình nàng, ngoài nàng ra còn có thêm hai nam nhân nữa, một người là bạn trai của Lý Uyển Kiều, Phạm Tử Tuấn, còn một người khác là một nam nhân trẻ tuổi, quan trọng nhất là lúc này Lý Uyển Kiều và Phạm Tử Tuấn đang tay nắm tay, nhìn thì có chút khẩn chương nhưng lại không giống như xảy ra chuyện gì cả.
-Mộc Vũ, xin lỗi, thật xin lỗi.l.. – Lý Uyển Kiều nhìn thấy Mộc Vũ liền có chút sụt sịt:
-Mình thật không muốn như vậy, nhưng mình không còn cách nào khác, thật sự…
-Lý Uyển Kiều, chuyện này là thế nào? Mộc Vũ vô thức lùi sau hai bước, cho dù tối nay nàng đã uống khá nhiều nhưng đầu óc nàng lúc này lại khá là thanh tỉnh, tình huống trước mắt nói cho nàng biết dường như vàng vừa lọt vào một cái bẫy.
-Vẫn là để ta nói cho cô biết xảy ra chuyện gì đi. – thanh âm nhàn nhạt vang lên, người lên tiếng là nam tử lạ mặt kia, hắn nhìn Mộc Vũ, trong mắt lấp lóe tia sáng dị dạng:
-Bọn chúng không có lừa ta, cô đúng là rất xinh đẹp, ít nhất thì cũng đẹp hơn bạn gái của Phạm Tử Tuấn rất nhiều, không uổng công ta đợi nửa tiếng đồng hồ.
-Ngươi là ai? – Mộc Vũ lại lùi sau thêm hai bước, mặt đầy cảnh giác nhìn nam tử lạ mặt này.
-Ta tên Phạm Tử Kiệt. – nam tử kia cười nhạt một tiếng:
-Đừng hiểu lầm, ta không phải huyên độ của Phạm Tử Tuấn, Phạm Tử Tuấn chẳng qua chỉ là do một lần cha ta quên đeo bao chơi một kĩ nữ sinh ra hắn mà thôi, hắn không có tư cách làm huynh đệ của ta.
-Ngươi có quan hệ gì với Phạm Tử Tuấn thì liên quan gì đến ta, ngươi lừa ta đến đây làm gì? – Mộc Vũ cắn răng hỏi.
-Nghiêm túc mà nói thì không phải ta muốn lừa cô tới đây, thật ra ta cũng vừa mới biết cô thôi, là bọn họ chủ động muốn lừa cô tới đó. – Phạm Tử Kiệt cười nhạt:
-Thật ra ta rất coi thường dùng thủ đoạn lừa đảo như thế, nếu như ta thật sự nhìn trúng cô thì ta sẽ trực tiếp tới trường cô thẳng tay cướp cô về.
-Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – Mộc Vũ lại lùi sau vài bước, mắt thấy đã sắp lùi tới cửa.
- Nếu như cô muốn chạy thì ta phải nhắc nhở cô một chút, bỏ cái suy nghĩ ấy đi, trước mặt ta cô không chạy được đâu. – trên mặt Phạm Tử Kiệt lộ ra một thần sắc quái dị, sau đó đột nhiên nhấc tay lên, cánh cửa phía sau Mộc Vũ bỗng nhiên đóng sầm lại, đồng thời Mộc Vũ cũng cảm giác được có một cỗ lực hút cực mạnh hướng về phía nàng làm nàng không thể không chạy về hướng Phạm Tử Kiệt.
Mộc Vũ nhất thời đại kinh, lúc này nàng cuối cùng cũng ý thức được tên giả hỏa Phạm Tử Kiệt này không phải là người thường.
-Đừng động vào ta, nếu không bạn trai ta sẽ không tha cho ngươi. – Mộc Vũ đột nhiên thất thanh hô lên, nàng cuối cùng cũng nhớ tới Đường Kim, nhớ tới cái tên Đường Kim ở bệnh viện đã dọa được không ít người, có lẽ nói ra tên hắn cũng có thể dọa được tên gia hỏa này.
Hấp lực đột nhiên biến mất, Mộc Vũ chỉ còn cách Phạm Tử Kiệt không tới 1 mét, nàng vừa đứng vững liền vội vàng lùi sau, vừa lùi vừa nói:
-Phạm Tử Kiệt, ta với ngươi không thù không oán, ngươi tốt nhất đừng có làm bậy, nếu không….
-Nếu không bạn trai ngươi sẽ tìm ta tính sổ phải không? – Phạm Tử Kiệt cười nhạt một tiếng:
-Ngươi nói không sai, chúng ta xác thực là không thù không oán, hôm nay ta vốn cũng không muốn gây phiền toái cho cô, Phạm Tử Kiệt ta không thiếu nữ nhân, càng không phải là loại người vừa thấy nữ nhân xinh đẹp liền động tình, chỉ bất quá tên tiện chủ do kĩ nữ sinh ra Phạm Tử Tuấn này cư nhiên đòi đãi ngộ ngang với ta, việc này làm ta không thể nhịn được, ta tới đây chỉ muốn làm nhục bạn gái hắn trước mặt hắn mà thôi.
-Phạm Tử Kiệt, chúng ta đã thương lượng rồi, chỉ cần Lý Uyển Kiều có thể lừa được Mộc Vũ tới thì ngươi sẽ để chúng ta đi, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa? – Phạm Tử Tuấn có chút tức giận hỏi.
-Lý Uyển Kiều… cô.. cô vì muốn thoát thân mà lừa ta tới đây sao? – Mộc Vũ cuối cùng cũng hiểu đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, chỉ là nàng không thể nào tưởng tượng nổi người nàng luôn coi là hảo tỷ muội này lại nhẫn tâm lừa nàng vào hang sói.
-Mộc Vũ, xin lỗi, mình thật không muốn như vậy, nhưng mà nếu mình không là thế thì hắn… - Lý Uyển Kiều sụt sịt nói, bộ dáng như sắp khóc.
-Đúng là một đôi ngu ngốc. – Phạm Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu nhìn Phạm Tử Tuấn và Lý Uyển Kiều:
-Các ngươi thực sự cho rằng lừa tới đây một nữ nhân xinh đẹp thì ta sẽ để cho các người thoát thân sao? Phạm Tử Tuấn, bạn gái ngươi không hiểu, lẽ nào ngươi cũng ngây thơ như vậy sao""? ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cơ hội làm nhục ngươi tốt như vậy?
Vừa dứt lời Phạm Tử Kiệt đột nhiên hung hăng tát vào mặt Phạm Tử Tuấn một cái, đồng thời một tay thò tới trước ngực Lý Uyển Kiều, đem y phục của nàng xé rách.
-Toạc… - tiếng vải rách vang lên, áo của Lý Uyển Kiều lập tức bị xé rách, cả một vùng da thịt lộ hết ra ngoài.
-A… - Lý Uyển Kiều thét lên chói tai:
-Ngươi, ngươi không giữ chữ tín!
-Chữ tín? – Phạm Tử Kiệt cười lạn:
-Với loại tiện chủng như các ngươi cần phải giữ chữ tín sao?
Lại một tiếng toạc nữa vang lên, áo ngoài của Lý Uyển Kiều đã hoàn toàn rời khỏi người nàng, chỉ còn lại một chiếc áo ngực bằng vải ren màu đen, Lý Uyển Kiều lại hét lên một tiếng nữa, hai tay ôm ngực, sợ hãi lùi về phía sau.
-Đừng, ta cầu xin ngươi, huhu… - Lý Uyển Kiều nhịn không được khóc lóc cầu xin.
-Dừng tay! – Mộc Vũ cũng không nhịn được nữa:
-Phạm Tử Kiệt, người có thù với ngươi là Phạm Tử Tuấn, ngươi muốn báo thù thì tìm hắn, tìm nữ nhân để phát tiết đáng mặt nam nhân sao?
-Ngươi sai rồi, Phạm Tử Tuấn không xứng có thù với ta, ta chỉ muốn để cho hắn biết, cho dù tên của ta và hắn chỉ khác nhau có một chữa, nhưng có những người sinh ra đã là loại tiện chủng. – Phạm Tử Kiệt quay đầu lạnh lùng nhìn Mộc Vũ:
-Cho dù ta không phải loại nhìn thấy mỹ nữ liền phát tình, nhưng nếu như cô đã tự mình tìm đến cửa thì ta cũng sẽ không bỏqua cho cô đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận