Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1050: Có cặp đam mỹ thụ thụ công khai.

-Không… không thành vấn đề, ta có thể rời khỏi Minh Hồ thị, rời khỏi Thiên Nam, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa…. – Lý Uyển Kiều nhứ vớ được cọng cỏ cứu mạng đáp.
-Mộc Vũ, ta và Lý Uyển Kiều sẽ lập tức ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa! – Phạm Tử Tuấn cũng liến thoắng chen vào.
Đối với Phạm Tử Tuấn mà nói thì người hắn sợ nhất không phải là Đường Kim mà là Phạm Tử Kiệt đã chết, Phạm Tử Kiệt chết trước mặt hắn nên hắn sẽ không thể nào tránh khỏi liên can.
-Đường Kim, chúng ta đi thôi. – Mộc Vũ liếc nhìn Lý Uyển Kiều và Phạm Tử Tuấn một lần cuối, tâm tình nàng đang rất loạn, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
-Ừ. – Đường Kim thuận tay ôm lấy eo Mộc Vũ, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Một giây sau Đường Kim đã đưa nàng trở lại bãi cỏ bên hồ lúc nãy.
-Ta, làm sao lại trở về đây rồi? – Mộc Vũ nhất thời ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Mộc Mộc thân ái, nàng vẫn nằm đây nãy giờ a. – Đường Kim tỏ vẻ kinh ngạc:
-Phải rồi, vừa rồi nàng hô lớn hò lớn cái gì vậy, lẽ nào vừa mới nằm mơ sao?
Nằm mơ?
Mộc Vũ nhất thời cảm thấy vô cùng mơ hồ, lẽo nào vừa rồi mình mơ thấy ác mộng sao?
-Bạn học Mộc Mộc thân ái, ngủ thôi nào, không cần sợ, ta đảm bảo tối nay nàng sẽ không gặp ác mộng nữa. – Đường Kim trấn an nói.
-Có lẽ là nằm mơ thật. – Mộc Vũ lẩm bẩm nói, cơn mệt mỏi ập tới làm nàng rất nhanh đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, có lẽ lúc này nàng đã thực sự coi chuyện vừa rồi như một cơn ác mộng, hoặc là trong tiềm thức của nàng cũng hi vọng đó chỉ là nằm mơ mà thôi.
… S
áng sớm hôm sau, mấy sinh viên dạy sớm đi bộ đều nhịn không được liếc qua liếc lại phía bãi cỏ bên bờ hồ vài cái, nơi đó có hai người đang ôm nhau ngủ, mặt trời đã lên cao nhưng họ vẫn ngủ rất ngon, tựa hồ không chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.
-Kìm chế à, mọi việc cần phải kìm chế à, thật là không có giới hạn…. – có người âm thầm lấy điện thoại ra chụp cảnh hai người đang ôm nhau ngủ kia đăng lên diễn đàn Thiên nam địa bắc, còn thêm vào cái tít:
-Bên tiểu nam hồ có một cặp đam mỹ thụ thụ công khai.
Nhìn trong ảnh thì hai người tựa hồ đều là nam nhân thật, tuy rằng nhìn không rõ mặt nhưng quần áo đều là trang phục của nam sinh.
-không phải chứ, cho ta tọa độ, ta tới coi!
-Cần tìm người lập team đi xem.
-Cầu địa c hỉ, cầu team hóng…

Diễn đàn lập tức sôi lên sùng sục, vô số nam sinh nữ sinh rảnh rỗi đều kéo tới bên tiểu Nam hồ, muốn tận mắt chứng kiến hai nam nhâm đam mỹ công khai kia, không tới mười phút đồng hồ xung quanh khu vực đó đã tập trung mấy trăm người, chỉ là nhìn kĩ mọi người mới phát hiện có gì đó không đúng cho lắm.
-Cái đệch, kia không phải Đường Kim sao? – có người hô lên.
-Không phải chứ? Đường Kim là thụ sao? đê mờ, mỹ nữ như Lạc Phỉ Phỉ thật là lãng phí a! – có người biểu thị hoài nghi.
-Mắt các ngươi có vấn đề à, đam mỹ cái gì mà đam mỹ, đó là Mộc Vũ đấy! – có nữ sinh không nhịn được phản bác, đám gia hỏa này đúng là không có mắt.
-Vl, đúng là Mộc Vũ thật. – có người táo bạo tới gần một chút, cuối cùng cũng nhìn rõ tình huống.
-Bọn họ không phải hôm qua vừa chia tay rồi sao? – có nam sinh cảm thấy vô cùng bi phẫn, đây rõ ràng là lừa dối tình cảm của bọn họ, uổng công bọn họ tối qua còn ngồi bàn kế hoạch theo đuổi Mộc Vũ.
-Cái gọi là chuyện nam nữ, yêu lâu thì bỏ, bỏ lâu lại quay về… - có tên gia hỏa lắc đầu cảm khái, sau đó bỗng nghe cái tủm, không biết ai xuất ám chiêu đẩy hắn ngã xuống hồ.
Xung quanh náo nhiệt như thế nhưng Đường Kim và Mộc Vũ cư nhiên vẫn cứ ôm nhau ngủ rất ngon, tựa hồ không hề bị đám người ồn ào này làm phiền, mãi đến vài phút sau, một tiếng chuông điện thoại vô cùng thanh thúy vang lên.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh hơn Mộc Vũ 100 lần… - tiếng chuông này làm không ít người cạn lời, đây là ai mà tự tin như thế? Xinh hơn Mộc Vũ 100 lần thì không gọi là tự tin nữa mà là tự sướng a.
Tiếng chuông này cuối cùng cũng làm Đường Kim tỉnh lại, hắn mở mắt ra mò lấy điện thoại:
-Alo, ai đấy?
-Đường Kim à, ta là Trần Tuyết, Mộc Vũ có ở cùng cậu không? Điện thoại của nàng tắt máy rồi, ta có việc gấp cần tìm nàng! – đầu giây bên kia truyền tới thanh âm vô cùng sốt sắng.
-Thân ái, tìm nàng này. – một tay Đường Kim khẽ vỗ lên mông Mộc Vũ một cái, đồng thời đưa điện thoại cho nàng.
-Ờ, ai tìm ta vậy? – Mộc Vũ khẽ ngáp một cái, trở mình lại mở mắt ra, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai, sao xung quanh lại nhiều người như thế?
Đưa mắt nhìn 4 phía, Mộc Vũ cuối cùng cũng từ cơn buồn ngủ tỉnh lại, đầu tiên là xấu hổ gần chết, sau đó là lập tức bạo phát:
-Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nữ ngủ bao giờ à?
-Chưa thấy qua thật.
-Mộc Vũ, chúng ta đều chưa thấy bạn ngủ bao giờ.
-Mộc Vũ, ta nhìn thấy nàng ngủ rồi, nhưng mà ngủ cùng nam nhân nha!
-Ngủ tiếp đi, đừng dậy….
Nam sinh nữ sinh đều ồ lên trêu trọc Mộc Vũ làm nàng xấu hổ muốn chết, không còn cách nào nàng chỉ có thể tiếp tục bạo phát:
-Nhìn đi, cứ nhìn đi, hôm nay cho các người nhìn đủ, ngày mai ta đảm bảo bạn trai bạn gái các người đều sẽ chạy hết, không ai yêu các người nữa!
-ách, chúng ta chuồn thôi…
-Ta cũng chuồn đây, lát còn có hẹn với bạn gái.
-Hôm nay ta bận…
-Ta còn chưa ăn sáng….

Lời uy hiếp kia của Mộc Vũ tựa hồ thực sự làm đám người này sợ, người khác uy hiếp bọn họ có thể không thèm để ý, nhưng Mộc Vũ không phải nói chơi, trong trường này số lượng cặp đôi bị nàng làm cho li tán ít thì cũng lên đến hai con số rồi, tốt nhất là nên cách xa nàng một chút.
Vài trăm người chớp cái đã rút hết, vài phút sau bờ hồ yên tĩnh trở lại, chỉ còn Đường Kim đang nằm và Mộc Vũ đang ngồi.
Mãi tới lúc này Mộc Vũ mới cầm lấy điện thoại:
-Alo, ai đấy>
-Mộc Vũ, mình là Trần Tuyết, Lý Uyển Kiều xảy ra chuyện rồi! – đầu dây bên kia Trần Tuyết vô cùng khẩn trương nói.
Mộc Vũ hơi ngẩn ra, Lý Uyển Kiều xảy ra chuyện thật sao?
Vài phút sau Mộc Vũ cúp máy xong liền dùng ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim:
-Tối qua không phải là ta nằm mơ, chúng ta đã tới Minh Hồ Sơn Trang phải không? – Mộc Vũ đột nhiên hỏi.
-Có người nói, trong mơ có khi cũng là một thế giới thực, chuyện trong mơ có thể đang sảy ra ở một thế giới song song với thế giới của chúng ta. – Đường Kim mở mắt ra, lười biếng đáp.
-Lý Uyển Kiều chết rồi, Phạm Tử Tuấn cũng đã chết, là ngươi làm có phải không? – Mộc Vũ lại hỏi.
-Mộc Mộc thân ái, cái này phải hỏi nàng đấy, tối qua không phải là ta luôn ở bên cạnh nàng sao, ta làm gì nàng lại không biết hử? – Đường Kim tỏ vẻ kinh ngạc:
-Bất quá, bọn họ chết thì chết cũng chả sao, lẽ nào nàng quên mất bọn họ suýt nữa đã hại chết nàng?
Mộc Vũ nhìn Đường Kim một cái thật sâu, rất lâu cũng không lên tiếng, mấy phút sau nàng đột nhiên đứng dậy:
-Ta về kí túc.
Lưu lại một câu như thế, Mộc Vũ nhanh chóng rời đi, bỏ lại Đường Kim vẫn đang nằm trên bãi cỏ một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận