Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1109: Gặp lại ở địa ngục.

Đường Thanh Thanh đã tới Minh Hồ thị được hơn một tháng, hiện tại chỗ ở của nàng cách cục cảnh sát thành phố hơi xa, cho dù là đổi một nơi sống nhuwg có một vài thói quen của nàng vẫn không thay đổi, giống như lúc ở Ninh Sơn, ngày nào nàng cũng chạy bộ đi làm.
Sáng hôm nay như mọi ngày Đường Thanh Thanh đang không nhanh không chậm chạy tới cục cảnh sát, ở nơi này sống hơn tháng trười, nàng đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở đây, tuy rằng thành phố này vẫn còn xa lạ với nàng nhưng nơi đây lại có khá nhiều người quen, ví dụ như tiểu đệ Đường Kim của nàng.
Giống như khi ở Ninh Sơn, một cô nàng xinh đẹp chạy bộ trên đường lúc nào cũng rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đặc biệt là cặp đùi thon dài mỹ cảm kia không biết đã gây ra bao nhiêu vụ tai nạn, bất quá Đường Thanh Thanh sớm đã quen với việc này, cho nên mất luận có người dừng lại ngoái theo nhìn hay lấy điện thoại ra chụp ảnh nàng nàng cũng mặc kệ.
-tít tít… - mắt thấy sắp tới cục cảnh sát thì nàng bỗng nhận được một tin nhắn, nàng vừa giảm tốc độ vừa lấy điện thoại ra nhìn, sau đó mới dừng lại vì nội dung của tin nhắn này làm nàng khá kinh ngạc.
-Đường cảnh quan, ta ở trên xe buýt nhìn tháy một người, tướng mạo người kia khá giống với tên tội phạmThạch Lỗi bị truy nã trong vụ cướp ngân hàng lần trước. – tin nhắn tới từ một số điện thoại lạ.
-Thạch Lỗi?
Tên tội phạm bị truy nã này Đường Thanh Thanh cũng biết, trước khi nàng tới Minh Hồ thị thì người này đã liên tiếp cướp ngân hàng 3 lần, hơn nữa mỗi lần đều đào tẩu thành công, chỉ một chút không thành công đó là hắn bị camera quay lại mặt mũi, sau đó thì bị truy nã khắp toàn quốc, khắp nơi ở Minh Hồ thị đều dán thông cáo truy nã người này.
Một tên tội phạm như thế giám đi xe buýt sao?
Đường Thanh Thanh có chút hoài nghi độ tin cậy của tin nhắn này, hơn nữa nàng càng nghĩ không thông là không biết ai lại có số điện thoại mà gửi tin nhắn cho nàng? Theo lí mà nói thì vụ án này không phải do nàng phụ trách, số điện thoại để lại trên lệnh truy nã cũng không phải của nàng, cho dù đối phương có nhìn thấy Thạch Lỗi thật thì cũng không nên trực tiếp báo cho nàng a.
Chỉ là mặc dù còn hoài nghi nhưng Đường Thanh Thanh vẫn rất trọng thị việc này, nàng nghĩ bất luận thế nào cũng phải tới xem rồi nói tiếp, thế là nàng lập tức nhắn tin hỏi lại:
-Bạn đang ở trên xe buýt số bao nhiêu?-Số 911, đi về phía làng đại học, đại khái khoảng nửa tiếng nữa mới tới làng đại học. – bên kia đáp.
Đường Thanh Thanh vừa gọi một chiếc taxi tới làng đại học vừa tiếp tục liên hệ với đối phương, xe buýt số 911 không chỉ có một cái, nàng phải xác nhận cụ thể xem là cái nào.
Khoảng hai mươi phút sau nàng đã tới một nơi cách làng đại học 3 điểm dừng, lúc này nàng đã xác định được chiếc xe số 911 có khả năng có tên tội phạm kia, trạm sau nó sẽ đi tới đây, nàng chỉ cần chờ ở đây là được.
Những năm gần đây sinh viên đại học càng ngày càng nhiều, một vài trường đại học không thể không mở rộng phạm vi, nhiều trường đại học vốn là nằm ở trung tâm thành phố, nhưng ở khu trung tâm tiền mặt bằng rất đắt, cho nên dần dần các trường đại học đều bắt đầu mở cơ sở mới ở ngoại ô, chính phủ cũng hỗ trợ các trường nhiều mảnh đất rất lớn để xây dựng, những mảnh đất này xáp lại gần nhau thành một nơi gọi là làng đại học.
Khu vực này thuộc về khu ngoại ô, giao thông không phát triển lắm, bất quá sau khi quy hoạch làng đại học tới đay thì chính phủ đã làm một con đường lớn từ trung tâm thành phố thông thẳng tới dây, con đường này được đặt tên là đường Văn Hóa, điểm cuối đường cũng chính là cổng vào của làng đại học.
Con đường này rất rộng nhưng trên thực tế thì lượng xe qua lại không nhiều, cho dù không ít sinh viên đã có xe riêng của mình nhưng tổng thể mà nói thì sinh viên đại học vẫn dùng xe buýt làm phương tiện đi lại là chủ yếu, từ thành phố ra tới làng đại học có tới mấy lộ tuyến, tuyến buýt số 911 chỉ là một trong số đó.
Một phút sau, Đường Thanh Thanh đã nhìn thấy chiếc bus số 911 kia đi tới, đây cũng là chiếc bus duy nhất trong tầm mắt của nàng hiện tại, đương nhiên nơi này khá hẻo lánh nhiên càng làm nàng dễ dàng nhận ra chiếc xe kia.
Lúc này Đường Thanh Thanh giống như một người bình thường đang đợi xe bus, nếu muốn nói có gì bất thường thì chỉ là hiện tại nàng đang mặc cảnh phục mà thôi, bất quá cái này thật không có biện pháp, bình thường nàng vẫn quen mặc cảnh phục, hiện tại muốn đổi thành thường phục cũng không kịp.
Nếu nàng chỉ là cảnh sát bình thường thì đổi thường phục sẽ tốt hơn, bất uqsa với năng lực của nàng thì hoàn toàn không cần phải thế, chỉ cần tên tội phạm bị truy nã kia đang ở trên xe thì cho dù đối phương có khống chế con tin nàng vẫn có thể bắt được hắn, nếu đối tượng không có trên xe thì càng đơn giản, điểm sau nàng sẽ xuống xe.
Hai phút sau chiếc xe dừng lại trước mặt nàng, cửa xe mở ra, không có ai xuống xe, Đường Thanh Thanh là người duy nhất lên xe.
Sau khi lên xe nàng vội vàng đưa mắt quét quanh những hành khách trên này, người trên xe không nhiều, tất cả chỉ có khoảng hơn mười người, nàng rất nhanh đã phát hiện trên xe không có người nào là Thạch Lỗi, cũng không có ai có tướng mạo giống hắn.
Đường Thanh Thanh không nhịn được định lấy điện thoại ra gọi điện cho người báo tin lúc nãy, lẽ nào nàng lên nhầm xe rồi sao?
-Bạn thấy chưa? Tôi đang ở trên xe số 911, mặc cảnh phục.
Tít tít… - âm báo tin nhắn khẽ vang lên, nhưng không phải là tin nhắn của Đường Thanh Thanh mà là của mọt nữ nhân ngồi rất gần Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh không nhịn được nhìn người người kia một cái, lẽ nào người báo tin là cô ta sao?
Nữ nhân kia bấm vài phím trên điện thoại, sau đó quay đầu lại, đột nhiên cười quỷ dị với Đường Thanh Thanh.
-Tít tít… - Đường Thanh Thanh rất nhanh đã nhận được một tin nhắn, nội dung tin nhắn này chỉ có mấy chữ:
-Gặp lại ở địa ngục.
Trong khoảnh khắc đó nàng liền cảm thấy được một cỗ khí tức cực độ nguy hiểm, phản ứng của nàng bị trì trệ mất một chút.
Oanh…oanh …oanh…
Mấy tiếng nổ kịch liệt đồng thời cùng vang lên, chiếc xe buýt đang chạy bị nổ tan tành thành nhiều mảnh, áp lực cường đại của vụ nổ từ bốn phương tám hướng hướng về Đường Thanh Thanh, tựa hồ muốn xé nát thân thể nàng.
-Đây là một cái bẫy. – Đường Thanh Thanh lập tức minh bạch, nhưng lúc này đã không phải lúc để nàng suy nghĩ ngọn nguồn mọi việc nữa, nàng theo bản năng vận chuyển chân khí, tận lực bảo vệ thân thể mình, ngay trong lúc chân khí vừa bao bọc lấy người nàng thì lực xung kích cường đại kia cũng ập đến, đẩy cả người nàng bay lên không trung.
-Bụp. – Đường Thanh Thanh cả người giống như bị đập mạnh xuống đất một cái, cảm giác phi thường khó chịu, lăng không phun ra một ngụm máu tươi, sau đó như diều đứt dây rơi xuống đất.
Phanh!
Thân thể nàng vừa tiếp đất thì một cỗ đau đớn kịch liệt truyền tới, xương cốt toàn thân giống như đều bị đứt đoạn, chân khí hộ thể của nàng từ lúc trước đã bị chấn cho tiêu tán, nàng cứ như vậy nằm im dưới đất, không có chút khí lực động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận