Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1111: Đừng có làm trò cười ở đây.

-Từ bây giờ trở đi, vụ án này sẽ do ta tiếp tay. – Đường Kim tới trước mặt Dương Kiến Minh, đưa ra một tấm thẻ chứng minh:
-Tổ chuyên án của các người trực tiếp giải tán đi.
Mọi người trong phòng nhất thời khẽ biến sắc, tên gia hỏa này có lai lịch gì? Khẩu khí thật là lớn a.
Dương Kiến Minh nhận lấy tấm thẻ kia, vừa nhìn kĩ thì sắc mặt hắn liền đại biến, thần sắc lập tức trở nên cung kính:
-Vâng!
Vừa đưa trả tấm thẻ cho Đường Kim, Dương Kiến Minh vừa cung kính nói:
-Đường tiên sinh, ngài cần chúng ta làm gì?
Mọi người nhất thời giật nảy mình, mấy cảnh sát vốn đang bất mãn với Đường Kim định lên tiếng nói gì đó nhất thời ngậm chặt miệng lại, tên gia hỏa này có thể làm cục trưởng khách khí với hắn như thế, lai lịch khẳng định là không nhỏ.
-Các người không cần làm gì hết đã coi như là giúp ta làm việc rồi. – ngữ khí của Đường Kim có chút lãnh đạm, ánh mắt của hắn quét quanh một vòng, sau đó dừng lại trên người một cảnh sát trẻ tuổi:
-Ngươi là Vương Huy?
Viên cảnh sát này dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, bất quá nghe Đường Kim hỏi vậy hắn nhất thời có chút bất mãn, ngữ khí cũng khá là khó chịu:
-Tà là Vương Huy, ngươi tìm ta?
-Ta thật có chút tò mò, các ngươi rõ ràng biết trước ta sẽ tìm tới các ngươi, tại sao vẫn còn nhất thiết phải bạo lộ ra ngoài? – Đường Kim nhìn Vương Huy như nhìn một người chết:-Ta càng hiếu kì hơn là lẽ nào đám người các ngươi không sợ chết chút nào sao? xaem ra ta phải cho các ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết.
-Ta không hiểu ngươi đang nói gì! – sắc mặt Vương Huy khẽ biến, sau đó vội quay sáng phía Dương Kiến Minh:
-Cục trưởng, người này rốt cuộc là ai? Hắn bằng cái gì mà dám đến cục chúng ta chỉ tay năm ngón.
-Vương Huy, cậu im miệng, vị Đường tiên sinh đây có quyền mệnh lệnh cậu làm bất cứ việc gì. – Dương Kiến Minh phẫn nộ quát, sau đó mới quay sang Đường Kim khách khí nói:
-Đường tiên sinh, có phải ngài có hiểu lầm gì với Vương Huy không? Hắn là một tay phá án đắc lực ở trong cục, tuy rằng mới tới đây 3 năm nhưng biểu hiện rất xuất sắc.
-Mười lăm phút trước tổ trọng án các người đều nhận được một đoạn clip, bao gồm cả Vương Huy ngươi cũng không ngoại lệ, nhìn bề ngoài thì nó như được gửi tới từ một hòm thư điện tử ở nước ngoài, chỉ tiếc là bọn họ không biết rằng đạn clip kia đã có trong hòm thư của ngươi từ sớm hơn rồi, hơn nữa chính là ngươi đã gửi clip tới hòm thư ở nước ngoài kia trước. – Đường Kim nhìn Vương Huy đầy khinh bỉ:
-Còn về nguồn gốc của đoạn clip, kì thực là tới từ một chiếc camera theo dỗi ở gần nơi xảy ra vụ nổ, mà sau vụ nổ chiếc camera kia cũng bị hỏng, cho nên nội dung bên trong chỉ có đến lúc vụ nổ xảy ra.
Lời này vừa nói ra mọi người trong phòng đều biến sắc, sau đó cùng dùng ánh mắt kì dị nhìn Vương Huy, tuy rằng bọn họ không hoàn toàn tin tưởng lời của Đường Kim, nhưng trước đây Đường Kim và Vương Huy không hề quen biết, vậy mà Đường Kim vừa tới nơi đã lập tức tìm được Vương Huy và có nói ra nhiều việc như vậy, nếu không có chứng cứ thì ai sẽ làm như thế đây?
-Đường Kim, ngươi đừng có ngậm máu phun người, việc không có chứng cứ đừng có nói bừa. – Vương Huy tỏ vẻ phẫn nộ nói.
-Chưng cứ? –Đường Kim lạnh lùng nhìn Vương Huy:
-Tùy tiện tìm một người mở hòm thư điện tử của ngươi ra đều có thể thấy chứng cứ ở trong đó, bất quá ta không có hứng thú xem, bởi vì ta không cần phải nói nhảm với ngươi, ta chỉ hiếu kì là vốn việc này không cần ngươi phải đích thân làm, cũng không cần phải bạo lộ bản thân ngươi, nhưng tại sao đám ngu ngốc lưới rách kia nhất định phải bạo lộ ngươi chứ? Lẽ nào bọn chúng muốn ngươi chết?
Đường Kim còn chưa dứt lời thì một cảnh sát đã vội vàng chạy ra ngoài, đợi Đường Kim nói xong thì viên cảnh sát kia cũng đã trở lại:
-Cục trưởng, trong máy tính của Vương Huy đúng là có chứng cứ như Đường tiên sinh vừa nói.
-Còn hắn lại cho ta! - Dương Kiến Minh sắc mặt âm trầm, lập tức ra lệnh bắt người, sau đó mới nhìn Đường Kim, thần sắc có chút mê mang hỏi:
-Đường tiên sinh, việc này rốt cuộc là thế nào?
Hai cảnh sát lập tức nhào về phía Vương Huy, lấy còng tay ra còng hắn lại, Vương Huy cũng không hề phản kháng, trên mặt hắn lộ ra biểu tình khá là quái dị.
-Đơn giản mà nói thì vụ nổ xe buýt vừa rồi là một vụ tập kích khủng bố tới từ một tổ chức tên là Hắc Võng, cái lưới màu đen kia chính là cờ hiệu của chúng, còn tên Vương Huy này cũng là một thành viên của Hắc Võng. – Đường Kim nhàn nhạt giải thích một câu, cuối cùng mới dùng ngữ khí ra lệnh nói với Vương Huy:
-Nói đi, ngươi muốn thử tư vị sống không bằng chết hay là trực tiếp nói những gì ta muốn biết với ta?
-Hahaaha… - Vương Huy đột nhiên cười lên điên cuồng, thần sắc hắn vô cùng đắc ý, rõ ràng đã rơi vào cảnh bị khống chế nhưng hoàn toàn không chút sợ hãi.
Sắc mặt mấy người Dương Kiến Minh nhất thời trở nên cổ quái, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy khó hiểu với biểu hiện của Vương Huy, đồng thời càng là cảm thấy mất mặt, cục cảnh sát cư nhiên lại có cả phần tử khủng bố trà trộn vào.
-Bốp bốp! – hai âm thanh giòn tan truyền vào trong tai mọi người, tiếng cười của Vương Huy đột nhiên tắt ngấm, trên mặt hắn là hai dấu tay đỏ bừng.
-Đừng có làm trò cười ở đây, tuy rằng ngươi có mặt để làm trai bao nhưng ở đây toàn là nam nhân đấy. – Đường Kim lạnh lùng nói:
-Nói đio, đám lưới rách ngu ngốc kia rốt cuộc muốn làm gì?
-Đường Kim, ngươi muốn biết tại sao ta lại bạo lộ bản thân không? Nguyên nhân rất đơn giản, chúng ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù ngươi biết thân phận của chusgn ta thì cũng không dám động vào ta, không chỉ là ngươi mà tất cả mọi người ở đây đều không dám động vào ta, bởi vì nếu như các ngươi dám, vậy thì từ ngày mai trở đi mỗi ngày đều sẽ có một vụ đánh bom, còn các ngươi sẽ trở thành tội đồ của quốc gia, vô số người vô tội sẽ chết vì các ngươi, hahaha… - Vương Huy đắc chí nói, cuối cùng lại bắt đầu cười lên điên cuồng.
Đường Kim lại hung hăng tát cho hắn thêm một cái nữa;
-Đã bảo ngươi đừng làm trò cười rồi mà.
-Vương Huy, ngươi đúng là thần kinh hết thuốc chữa! - Dương Kiến Minh nhất thời phẫn nộ mắng:
-Ngươi có biết hôm nay bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị chết oan không?
-không phải là chúng ta điên cuồng, mà là Đường Kim không biết tự lượng sức mình, cư nhiên dám đấu với chúng ta. – Vương Huy cười lạnh, sau đó nhìn Đường Kim, thần sắc trở nên điên cuồng:
-Đường Kim, ta nói cho ngươi biết, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, hôm nay nổ chết Đường Thanh Thanh, ngày mai nổ chết Kiều An An, sao đó tới vị hôn thê Tần Thủy Dao của ngươi, nữ nhân của ngươi, thân nhân của ngươi, bạn bè của ngươi, từng người từng người một sẽ chết trong tay chúng ta, yên tâm, ngươi sẽ là người cuối cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận