Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1118: Đánh tàn phế ngươi trước rồi nói tiếp.

Vừa rồi Mộc Vũ thật sự còn nổi lên ý niệm xông lên đối kháng, nhưng chẳng qua là xung động trong một sát na mà thôi, một giây sau nafhng lập tức quay đầu chạy ra phía sau Kiều An An, đồng thời hô lên:j
-An An tỷ, cứu mạng a, tên sắc lang Đường Kim muốn cho người đánh ta tàn phế.
Kiều An An khẽ tủm tỉm cười, Đường Kim thì cảm khái:
-Mộc Mộc, Nàng thật làm ta thất vọng, ta vốn còn đang định khen nàng lợi hại đây.
Vừa nói Đường Kim vừa xông lên đón đầu đám thanh niên kia.
Rắc…cà rắc…
Tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn thống khổ:
-Ách, áy…ui da…
Không tới một giây sau, cả đám thanh niên đã lũ lượt nằm đo đường, nhất thời chỉ có tiếng hét thảm vang lên, vì chân tay chúng đều đã bị đánh gãy, đến cả lăn lộn cũng không thể.
-Mộc Mộc, thấy chưa hả? đây mới gọi là lợi hại nè. – Đường Kim cười hì hì:
-phải rồi, Mộc Mộc thân ái, làm việc có đầu phải có cuối, xú nữ nhân kia giao cho nàng đấy.
Dứt lời Đường Kim quay đầu nhìn nam tử đầu trọc:
-Vừa rồi hình như ngươi nói muốn đánh ta tàn phế, còn đòi đánh bạn gái ta mặt nở hoa sao?
-Huynh đệ, công phu của ngươi không tệ, làm ăn ở khu nào đấy? – nam tử đầu trọc cười trừ một cái, hiển nhiên là trong lòng hắn đang sợ vãi đái ra nhưng vẫn cố miễn cưỡng sĩ diện.
-Đừng xưng huynh gọi đệ với ta. – Đường Kim xuất ra một cước đá thẳng vào bụng nam tử kia:
-Ngươi không xứng!
-ặc! – nam tử đầu trọc ôm bụng co rúm người lại, kêu lên đau đớn.
Đường Kim lại hung hăng bồi thêm hai cước nữa vào đầu gối nam tử kia, hai tiếng rắc rắc vang lên, nam tử đầu trọc hét lên thảm thiết nằm bụp xuống đất.
-Muốn đánh ta tàn phế? Đánh ngươi tàn phế trước rồi nói tiếp. – Đường Kim túm lấy tay nam tử đầu trọc, khẽ dùng lực vặng một cái, hai cánh tay của hắn đã bị phế đi.
Chỉ là lần này không còn tiếng hét thảm nữa bởi vì hắn đã ngất đi.
-Mộc Mộc, tới lượt nàng rồi đấy, giúp nữ nhân kia chỉnh hình khuôn mặt một chút đi. – Đường Kim làm bộ như không có gì trở lại bên cạnh Kiều An An.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì? – Giản Khiết sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng hô lên:
-Ngươi đâu, mua cứu mạng a, giết người rồi!
Vừa hét Giản Khiết vừa quay đầu chạy, chạy tới bên cạnh một chiếc ô tô trên đường.
Lúc này Giản Khiết không còn để ý nổi tới đám tay đấm ả vừa tìm tới nữa, chỉ mong sao thật nhanh rời khỏi nơi này, nàng vốn tưởng chỉ mình nữ nhân ăn mặc như đàn ông kia biết đánh nhau, ai dè tên nam nhân nhìn mặt non choẹt kia lại là một kẻ điên chính hiệu.
Giản Khiết vừa thuận lợi tới bên chiếc oto, mở cửa xe vừa thò đầu vào thì phía sau mông bỗng bị ăn một cái đạp cực mạnh.
-Mộc Mộc, cú đạp vừa rồi không tệ! – phía xa, Đường Kim có chút tán dương nói, vừa rồi Mộc Vũ thấy Giản Khiết quay đầu chạy liền lập tức đuổi theo rồi hung hăng đạp vào mông ả một cái thật mạnh.
Giản Khiết vừa mới định chuồn vào vào trong xe thì bị đạp bất ngờ, không kịp phản ứng liền phi thẳng người về trưới mặt đập vào thành xe, máu mũi tuôn ra.
-a… - Giản Khiết kêu lên một tiếng đau đớn, không biết không mặt đã khai hoa chưa nhưng mông chắc chắn đã vừa được nở hoa.
-Xú nữ nhân, đừng để lão nương gặp lại ngươi lần nữa. – Mộc Vũ hung hăng dọa dẫm một câu rồi mới vừa lòng chạy về bên cạnh Đường Kim:
-Ta rất lợi hại có phải không?
-Thật ra thì ta thấy nàng nên đi theo con đường thần tượng thì tốt hơn. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Thần tượng cái gì? Ta không phải minh tinh… - Mộc Vũ yêu kiều hừ một tiếng rồi sau đó mới minh bạch:
-Êi, ngươi chê thực lực của ta kém có phải không?
-Lão công, Mộc Mộc, chúng ta đi thôi, tránh cho cảnh sát tới lại phải phiền phức mất thời gian. – Kiều An An lúc này mới lên tiếng, nàng không sợ cảnh sát, nhưng không muốn dây dưa mất thì giờ với họ.
-Ờ, chúng ta về nhà đi. – Đường Kim gật đầu đồng ý, Mộc Vũ tự nhiên càng là cầu còn không được, kì thực nàng cũng hơi sợ cảnh sát tới bắt mình.
Mãi đến bây giờ Mộc Vũ vẫn chưa biết Đường Kim lợi hại tới mức nào cho nên tự nhiên cũng không dám làm việc ngang ngược không cả nể như Đường Kim.
3 người ngồi vào xe của Kiều An An, không nhanh không chậm hướng về phía đại học Thiên nam.
Nửa tiếng đồng hồ sau 3 người đã về tới nhà.
-Ờm, mệt rồi, ta đi ngủ đây. – Mộc Vũ vươn vai một cái rồi đi vào phòng ngủ.
-Mộc Mộc, nàng vào nhầm phòng rồi. – Đường Kim lập tức nhắc nhở.
-không nhầm, ta ngủ cùng với An An tỷ. – Mộc Vũ lộ vẻ đắc ý nhìn Đường Kim một cái, sau đó mới quay sang phía Kiều An An:
-An An tỷ, tỷ có muốn ngủ trưa không? Cùng đi ngủ đi.
-Thất tiên nữ đương nhiên là phải ngủ trưa. – Đường Kim ôm Kiều An An đi theo Mộc Vũ vào phòng.
-Êi, ngươi đừng có vào đây! – Mộc Vũ nhất thời gấp gáp nằm ngay ra giường chiếm chỗ:-Đây là chỗ của ta và An An tỷ.
Đường Kim căn bản không thèm để ý tới nàng, ôm Kiều An An vào trong đồng thời khẽ hôn lên cái cổ phấn hồng của nàng.
-Này, nơi này vẫn còn có người khác đấy! – Mộc Vũ vội hô lên, tên lưu manh này xem như nàng không tồn tại sao?
Chỉ tiếc là Đường Kim hoàn toàn không xem như Mộc Vũ đang ở trong phòng, một bên vừa hôn Kiều An An một bên vừa gỡ bỏ y phục trên người nàng, chớp mắt tiên nữ bán lõa thể đã hiện ra.
Mắt thấy Đường Kim chuẩn bị có động tác càng thêm bốc lửa, Mộc Vũ cuối cùng cũng chịu không nổi nữa,vội vàng nhảy xuống giường, hối hả chạy ra khỏi phòng ngủ, đồng thời tức khí mắng:
-Đường Kim, ngươi đúng là hỗn đản.
Lúc chạy ra ngoài nàng còn không quên đóng cửa lại, bởi vì nàng biết nếu mình không đóng cửa thì tên lưu manh kia quá nửa cũng chả thèm đóng.
Một lát xong một thanh âm cổ quái không tính là xa lạ với Mộc Vũ từ trong phòng ngủ truyền ra, trong lòng Mộc Vũ thầm mắng Đường Kim không biết bao nhiêu lần, không còn cách nào khác nàng đành chạy sang thư phòng, mở máy tính lên, bật nhạc to hết cỡ cuối cùng mới tạm áp được thanh âm kì quái kia xuống.
-Tên lưu manh kia không biết có phải là cố ý hay không nữa! – Mộc Vũ vừa thầm nghĩ, hai má nàng vừa nóng ran lên, An An tỷ ở trên giường thật là nhiệt tình a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận