Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1122: Nhìn thêm lần nữa cũng chẳng sao.

Đương nhiên tuy nghĩ như thế nhưng Đường Kim sẽ không nói ra, Hiểu Hiểu nha đầu này cần phải nịnh, nếu như hắn cứ chê dáng người của nàng thì kiểu gì nàng cũng sẽ cả ngày tìm cách làm loạn.
-Tiểu nha đầu, hình như ta tìm thấy một loại bom mới của Hắc Võng chế tạo, đưa tới đây cho cô kiểm tra một chút. – Đường Kim trực tiếp vào đề, đưa hạt gạo màu đen kia cho Hiểu Hiểu.
-Bom nhỏ như vậy sao? – Hiểu Hiểu nhất thời hưng phấn, nàng vươn tay ra giật lấy:
-Để ta xem thử.
-Tiểu nha đầu, cô tự mình xem đi nha, cẩn thận một chút, nói không chừng nó vẫn còn khả năng phát nổ đấy, bất quá với năng lực của cô thì dù phát nổ cũng sẽ kịp tránh đi, ờ, khi nào có kết quả thì gọi điện cho ta nhé, ta phải đi đây. – đây cũng là nguyên nhân Đường Kim đem vật kia tới đây cho Hiểu Hiểu kiểm tra, nếu như để nhân viên kĩ thuật bình thường kiểm tra, làm không tốt có khi lại phát nổ sẽ rất nguy hiểm.
-Biết rồi, ngươi đi đi. – Hiểu Hiểu hiển nhiên đã bị trái bom kì lạ này hấp dẫn lực chú ý.
Đường Kim cũng không nói gì thêm, thuấn di một cái, trực tiêp trở về phòng ngủ của Kiều An An.
Hiện tại thời gian vẫn còn hơi sớm, mới 9 giờ mà thôi, Kiều An An lúc sau đợt mây mưa lúc nãy vẫn còn đang ngủ rất ngon.
-Phù, ta cũng phải đi ngủ thôi. – Đường Kim cởi áo lên giường, đem Kiều An An ôm vào trong lòng, rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.

Ngày 30 tháng 9, trước quốc khánh 1 ngày.
Hôm nay Kiều An An dậy rất sớm bởi vì nàng phải đi làm, thân làm hộ sĩ thời gian nghỉ lễ với người bình thường hoàn toàn không giống nhau, lúc người khác được nghỉ thì nàng có khả năng phải đi làm, giống như hôm nay, nàng bị sắp xếp làm ca sáng.
-Lão công, ta tới bệnh viện trước đây. – Kiều An An ăn mặc chỉnh tề, khẽ hôn lên má được một cái, ôn nhu nói.
Nàng rất nhanh đã rời đi, Đường Kim cũng không đi theo, chỉ là lúc nàng vừa mới ra khỏi cửa thì hắn cũng lập tức bật dậy, tới bên phòng sát vách gõ cửa.
-Đừng gõ nữa, người ta vẫn buồn ngủ. – thanh âm có chút mơ hồ của Mộc Vũ truyền tới.
-Mộc Mộc,mau dậy đi .- Đường Kim tiếp tục gõ cửa.
Lần này Mộc Vũ dứt khoát mặc kệ Đường Kim, tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ.
Đường Kim thuấn di một cái ,trực tiếp xuất hiện ở trong phòng, tới bên giường khẽ thò tay vào trong chăn kéo chăn lên, vùa kéo lên hắn liền ngẩn ra, cô nàng này vậy mà ngủ nude sao?
Kể ra thì dáng người của Mộc Vũ không phải là loại phong mãn, thậm chí có thể nói là có chút mảnh mai, nhưng xét chỉnh thể thì cũng khá hấp dẫn, ít nhất bây giờ nhìn nàng đường cong lung linh, lồi lõm mĩ miều, cho dù ngực có hơi nhỏ một chút nhưng vẻ đẹp khá là cân đối.
-A… - Mộc Vũ vừa mở mắt ra còn có chút mơ hồ nhưng ngay lập tức đã thét lên the thé, vội vàng bật dậy kéo vỏ chăn che đi ngọc thể thanh xuân của mình, bộ dáng tức giận cực độ chất vấn Đường Kim:
-Đường Kim, tên lưu manh khốn kiếp, ngươi vào bằng cách nào? Ngươi muốn làm gì? Ngươi…mau ra ngoài cho ta…
-Mộc Mộc thân ái, đến giờ phải dậy rồi. – Đường Kim không những không ra ngoài mà ngược lại còn ngồi xuống bên giường.
-Ta, ta không muốn dậy. – Mộc Vũ tức giận phì phì nói, tên gia hỏa này thật quá hỗn đản.
-Nàng thật không muốn dậy sao? – Đường Kim nghiêm túc nhìn Mộc Vũ.
-Không dậy, sao hả? – Mộc Vũ vừa nói vừa dứt khoát nằm ra giường, hai tay nắm chặt lấy vỏ chăn.
-Mộc Mộc, nếu như nàng muốn ngủ như thế, vậy chúng ta ngủ cùng nhau đi. – cả người Đường Kim cũng nằm xuống bên cạnh Mộc Vũ, sau đó khẽ dùng tay kéo lấy chăn.
-A… - Mộc Vũ lại thét lên:
-Êi, ngươi mau ra ngoài, ta dậy là được chứ gì!
-Mộc Mộc thân ái, đợi nàng dậy rồi ta tự nhiên sẽ ra ngoài. – Đường Kim vẫn nằm im không hề động đậy.-Ngươi ở đây như vậy làm sao ta dậy được? – Mộc Vũ ảo não nói.
-Mộc Mộc thân ái, lẽ nào nàng muốn ta giúp nàng mặc quần áo sao? – Đường Kim nghiêm trang hỏi.
-Ngươi! – Mộc Vũ tức ngẹn họng nhưng không làm gì được Đường Kim.
-Ta nói Mộc Vũ này, vừa rồi nàng mới bị ta thấy hết rồi, thấy lần nữa cũng có sao, cần gì phải keo kiệt vậy chứ? – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Ai keo kiệt? – Mộc Vũ khẽ hừ:
-Rõ ràng là ngươi giở trò lưu manh.
-Ờm, xem ra nàng không muốn dậy rồi, vậy chúng ta ngủ tiếp đi. – Đường Kim cũng không tranh với Mộc Vũ nữ, tay hắn trực tiếp luồn vào trong chăn, khẽ vuốt lên làn ra mịn màng của nàng.
-Lưu manh. – Mộc Vũ tức giận thở phì phì phun ra một câu rồi lật vỏ chăn lên, từ trên giường nhảy xuống:
-Cho ngươi xem!
Nói cho Đường Kim xem nhưng Mộc Vũ vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo, sau đó mới tức tối hỏi Đường Kim:
-Ê, ngươi bắt ta dậy sớm như vậy làm gì? Muốn đi đâu?
-Đương nhiên là tới bệnh viện rồi. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Thất tiên nữ đi làm rồi, ta tự nhiên cũng phải đi theo bảo vệ nàng, ta có một dự cảm là Hắc Võng rất có khả năng sẽ tập kích nàng ở bệnh viện.
-A? – Mộc Vũ nhất thời giật nảy mình:
-Sao ngươi không nói sớm, mau đi thôi.
-Không vội, nàng đi rửa mặt đi đã. – Đường Kim một chút cũng không vội, Kiều An An dù sao cũng là cao thủ Kim Đan kì, hơn xa Đường Thanh Thanh còn thiếu chút nữa mới bước và Trúc Cơ kỳ, cho dù có gặp phải tập kích thì nàng vẫn sẽ an nhiên vô dạng, sở dĩ hắn muốn tới bệnh viện chỉ là do muốn bản thân mình yên tâm hơn thôi.
Lần này Mộc Vũ cũng không lãng phí thời gian nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt, sau đó kéo Đường Kim rời đi, thấy nàng gấp gáp như vậy Đường Kim dứt khoát phát động thuấn di, đưa nàng tới trước cổng bệnh viện trực thuộc đại học Thiên nam, một tiên nữ vái trắng đang uyển chuyển bước đi cách hắn khoảng vài chục mét.
-Ý, kia không phải An An tỷ sao? – Mộc Vũ vừa nhìn liền nhận ra Kiều An An.
-Đừng làm phiền nàng, chúng ta đi dạo quanh đây đi, chỉ cần nhìn thấy nàng là được. – Đường Kim nói rồi kéo Mộc Vũ đi sang một bên khác:
-Chúng ta đi ăn sáng cái đã.
Mộc Vũ tuy rằng không tình nguyện nhưng nhiều lúc vẫn nghe lời Đường Kim, nàng theo hắn tới một quán ăn gần bệnh viện, ăn sáng mất hơn mười phút rồi lại tiến vào trong bệnh viện.
Lúc này Kiều An An đang đi theo một bác sĩ kiểm tra các phòng bệnh, bất quá lần này nàng đã thấy Đường Kim và Mộc Vũ, nàng chỉ cười với hai người một cái rồi đi theo bác sĩ kia vào trong một phòng bệnh.
-ý? Mộc Vũ, Đường Kim, sao hai người lại ở đây? – một thanh âm có chút kinh ngạc từ phía sau hai người truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận