Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1126: Ngươi bị mắc bệnh lẩn thẩn hả?

6 người lớn 2 đứa trẻ tiến vào trong phòng bệnh, phía sau còn có một hộ sĩ đi theo, hai đứa trẻ một là nữ hài khoảng 10 tuổi, một là nam hài khoản 2 3 tuổi, nam hài này đang được một nữ nhân khoảng hơn 30 tuổi bế trên tay, rất nhanh Đường Kim liền phát hiện ra, nam hài này một người bị ốm mà xuất động cả nhà tới đây.
Cha mẹ, ôm bà nội, ông bà ngoại thậm chí là chị của nó đều tới cả, không thế không nói thanh thế này cũng thật là lớn.
-Cái này phải chiều con đến mức nào chứ? – Mộc Vũ nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phương Lan nhìn con trai mình một cái, thần sắc có chút buồn rầu thương cảm, con nhà người ta được bao nhiêu người yêu thương, con của nàng thì đến cả cha đẻ của nó cũng không cần, khác biệt giữa người với người sao lại lớn như thế?
Từ sao khi cả đại gia đình kia tiếng vào, phòng bệnh phút chốc liền trở nên rất huyên náo, tiểu nam hài kia không ngừng khóc, khóc còn kinh tởm hơn con của Phương Lan, hai đứa trẻ giống như là đang thi nhau, khóc càng ngày càng lớn, đặc biệt là khi hộ sĩ vào tiêm, tiếng khóc càng kinh thiên động địa.
Con trai của Phương Lan tuy rằng sợ tiêm nhưng coi như còn khá là ngoan ngoãn phối hợp, hộ sĩ kia tiêm một phát là xong ngay, còn đứa con hư nhà kia thì vừa khóc vừa không ngừng vùng vẫy, cha mẹ lại không nỡ giữ chặt sợ nó đâu nên hộ sĩ đâm ba lần mà không trúng ven, đứa bé khóc càng thêm thảm thiết.
-Các cô có biết tiêm không vậy? – bà nội đứa trẻ thương cháu mình, cuối cùng cũng nhịn không được gào lên.
-Tôi bảo các người ôm chặt đứa bé, các người giữ không chặt còn có thể trách tôi được sao?nó cứ giãy suốt thế ai mà tiêm được? – hộ sĩ kia không phục nói, nàng cũng không nói ngoa, có thể làm hộ sĩ ở khoa nhi thì kĩ thuật tiêm ít nhất cũng phải tương đối xuất sắc, hộ sĩ này cũng là người có kĩ năng khá cao trong những hộ sĩ ở đây, bất quá gặp phải loại trẻ thế này nàng cũng hết cách.
-Cô có thái độ gì đấy? có hộ sĩ nào như cô không hả? – ông nội đứa bé cũng bất mãn lớn tiếng nói.
-Ta thấy độ vậy đấy… - hộ sĩ kia hiển nhiên cũng không chịu yếu thế.
Mắt thấy mâu thuẫn sắp bị kích phát thì một thanh âm động nhân bỗng truyền tới;
-Tiểu Quyên, để ta tới đi.
Theo thanh âm đó, một tiên nữ váy trắng tiến vào phòng bệnh, chính là Kiều An An.
-An An tỷ, vậy phiền tỉ rồi, ta đi trước đây. – hộ sĩ tên tiểu Quyên kia nói đoạn liền lập tức rời đi, còn Kiều An An thì tới bên giường nắm lấy cánh tay của tiểu nam hài kia, tùy ý cắm mũi tiêm một cái, rồi nhanh chóng lấy băng bọc lại, cả quá trình khá là nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã tiêm xong.
Đường Kim ở một bên cảm khái, thật không hổ danh là tiên nữa a, xem ra hiện tại nàng đã trở thành hộ sĩ lợi hại nhất ở đây rồi.
-mọi người để ý một chút, đừng cho tay đứa bé động đậy, nếu không lại phải tiêm lại đó. – Kiều An An phân phó một câu rồi bưng khay y tế chuẩn bị rời đi.
-Ta không muốn tiêm… - tieru nam hài kia đột nhiên dùng tay phải dựt lên tay trái một cái, mũi kim truyền phút chốc bị biến cong, thuốc truyền rò ra ngoài, mu bàn tay đột nhiên sưng lên một cục.
-Đúng là một đám ngu ngốc. – Đường Kim thật nhịn không nổi nữa, đứa trẻ không biết gì kia bị như thế cũng là do người lớn quá chiều chuộng nó, chẳng lẽ không thể nào ép nó ngoan ngoãn một chút sao?
Kiều An An cũng không nhịn được lắc đầu, gặp phải tình huống này nàng cũng hết cách.
-Mọi người tránh ra để ta làm lại. – Kiều An An chỉ đành chuẩn bị cắm lại kim truyền cho đứa nhỏ.
-Hộ sĩ các người rốt cuộc có biết tiêm không vậy? – bà nội của đứa bé lúc này lại phát hỏa:
-Không biết tiêm thì đừng đi làm hộ sĩ.
-Bà à, ta vừa mới nói đừng để đứa nhỏ động đậy, mọi người phải giữ chặt nó chứ. – tính khí của Kiều An An tốt hơn nữ hộ sĩ trước đó một chút.
-Ý cô đây là lỗi của chúng ta à? Hả? hộ sĩ của bệnh viện này đều như thế sao? mau đi gọi viện trưởng của các người tới đây! – ông nội của đứa bé cũng nộ khí xung thiên:
-Ta phải hỏi hắn xem, hắn bỏ tiền ra nuôi đám phế vật các người làm gì!
-Lão già chết tiệt, ông già rồi lẩn thẩn à? – một thanh âm bất mãn từ bên cạnh truyền tới, Đường Kim đứng ở một bên sớm đã bất mãn với đám người ồn ào này, hiện tại lại còn dám mắng Thất tiên nữ của hắn, hắn tự nhiên là không nhịn nữa.
-Ngươi nói cái gì? – ông nội của đứa trẻ đại nộ, cả nhà kia đều quay mặt nhìn vào Đường Kim.
-Ta nói lão già người lẩn thần rồi, còn cả nhà ngươi đều não tàn nữa, còn cháu của ông cũng đừng có chữa nữa, chữa khỏi cũng là loại não tàn thôi, lãng phí nguồn lương thực của nhân loại. – Đường Kim bất mãn nói:
-Một nhà các người đều là chỗ tập trung của não tàn, không bằng tự sát hết đi, coi như cống hiến cho thế giới này vậy!
-Ngươi là ai?
-Ngươi bị điên à?
-Chúng ta đụng vào ngươi chưa?
… B
ốn năm người đều mở miệng mắng Đường Kim, lần ngày ngoài hai đứa trẻ không mở miệng thì 6 người lớn nhà kia đều lên tiếng, lão đầu lúc trước mắng Đường Kim càng là nộ khí xung thiên lao vào Đường Kim.
-con nhà không có gia giáo, ta thây cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi vậy! – lão đầu kia vừa chửi vừa vung tay định tát Đường Kim.
BỐP BỐP. – Hai cái tát giòn tan, nhưng là Đường Kim vừa dùng tốc độ nhanh nhất để vả vào miệng lão già kia, sao đó mới đạp lão xuống đất, bất mãn nói:
-Ta ghét nhất là loại lão bất tử cậy già lên mặt như ngươi đấy1
-Ngươi dám đánh cha ta? – nam nhân khoảng 30 tuổi kia quát lớn một tiếng nhào vào Đường Kim.
Đường Kim không khách khí, tực tiếp đạp ngay người này dí xuống đất, sau đó hiện trường trở nên khá hỗn loạn vì cả nhà đứa nhỏ hư đốn kia đều xông lên.
Chỉ tiếc là bọn họ đã tìm sai đối tượng, Đường Kim không hề do dự, chớp mắt đã cho cả nhà 6 người nằm đo đất, đau đớn không đứng dậy nổi, chỉ có đứa bé gái khoảng mười tuổi kia là Đường Kim không động thủ.
-Thất tiên nữ, đám gia hỏa này cần phải nhập viện, nàng gọi người tới kéo chúng đi đi. – Đường Kim hướng Kiều An An cười xán lạn.
Kiều An An chỉ biết lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đi ra ngoài gọi người, còn Đường Kim thì bắn ra mấy đạo chỉ phong để 6 người kia không phát ra âm thanh được nữa, vài phút sau cả nhà kia đã bị chuyển vào phòng cấp cứu bởi vì Kiều An An nói với nhân viên bệnh viện là bọn họ đều đột nhiên phát bệnh.
Còn về hai đứa trẻ nhà ấy thì đều bị dọa cho sợ gần chết, bé gái không dám nói gì, tiểu nam hài thì không dám khóc nữa, Kiều An An lấy lại ven cắm mũi kim truyền lại cho tiểu nam hài, lần này thằng bé ngoan hơn trước nhiều, nằm im không dám nhúc nhích.
-Thấy chưa, ta lại vừa cứu vớt một đứa bé khỏi căn bệnh não tàn. – Đường Kim cảm giác thật có thành tựu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận