Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1131: chắc là đáng giá 200 tệ.

Lần này người lên tiếng là Lưu Thao, lúc trước hắn một mực không lên tiếng, cơ bản đều là để cho vợ mình đàm phán, con chó Ngao kia là hắn nuôi, kết quả là lại bị Trương Tiểu Bàn một đao chém chết, điều này làm hắn vừa buồn bực vừa tức tối, con chó Ngao giá 200 vạn của hắn thế quái nào lại biệt một tên béo 1 dao hạ gục chứ?
Thật ra thì hắn cũng không quan tâm tới 200 vạn kia lắm, nhưng hiện tại hắn muốn phát tiết nỗi bực này, hắn vừa nhìn liền biết Trương Tiểu Bàn không có khả năng đền nhiều tiền thế kia cho nên mới cố ý làm bộ rộng lượng chấp nhận để Trương Tiểu Bàn đền tiền, như vậy việc có làm lớn lên hắn cũng không sợ.
Nếu như đối phương thật sự đền đủ số tiền kia thì hắn quá nửa sẽ trực tiếp tìm người chỉnh đối phương một trận.
Nhưng hiện tại tên béo kia lại tìm tới một tên gia hỏa rất là thái độ, mở mồm ra là chém gió bí thư tỉnh ủy biết ắn, hắn không biết bí thư tỉnh ủy, kẻ khoác lác Lưu Thao gặp nhiều rồi nhưng nổ to đến mức như thế này thì mới là lần đầu.
-Ngươi nghĩ là ta đang khoác lác sao? – Đường Kim quay đầu nhìn Lưu Thao, mắt khẽ chớp chớp:
-Vậy các ngươi có dám cược với ta không?
-Cược gì? – Lưu Thao hừ lạnh.
-Nếu như lát nữa bí thư tỉnh tới đây thì ngươi phải đưa cậu ta 200 vạn. – Đường Kim chỉ vào Trương Tiểu Bàn, không nhanh không chậm nói.
-Nếu như không thì sao? – Lưu Thao lạnh lùng hỏi.
-ta trả ngươi 200 vạn chứ sao. – Đường Kim hời hợt nói.
-chỉ bằng ngươi cũng đòi lấy ra được 200 vạn sao? - Lưu Thao tỏ vẻ đầy kinh thường, theo hắn thấy thì tên gia hỏa trước mặt này chỉ được cái nổ to chứ chẳng có bổn sự gì.
-Vậy hay là chúng ta lại làm thêm ván cược nữa. – Đường Kim cười hì hì:
-Nếu như bây giờ ta lôi ra được 200 vạn thì ngươi phải đưa ta 200 vạn, thế nào hả?
-nếu như ngươi không lôi ra được thì có phải sẽ gán bạn gái để trả không? - Lưu Thao cười lạnh, ánh mắt không kìm được rơi trên người Mộc Vũ, rõ ràng là đã bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn, chỉ là hiện tại hắn mới nói ra mà thôi.
-Ngươi bị điên à, sao ngươi không lấy vợ ngươi ra mà cược? – Mộc Vũ nhất thời bất mãn.
-Mộc Mộc thân ái, nàng nói thế là không đúng rồi. – Đường Kim có chút không vui:
-Nàng còn đáng 200 vạn chứ vợ hắn cùng lắm chỉ đáng 200 tệ thôi, loại việc lỗ vốn thế này ta không làm đâu, cho nên vợ hắn tuyệt đối không thể làm tiền cược được.
-ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai không đáng 200 vạn? – Nhiếp Mỹ Vân như chó bị dẫm phải đuôi:
-Ngươi biết ta có bao nhiêu tiền không?
-Ngươi có bao nhiêu tiền không đại biểu ngươi đáng bao nhiêu tiền. – Đường Kim lười nhác nói:
-theo tiêu chuẩn của ta thì ngươi cho dù có cho ta 200 vạn ta cũng không hứng thú, ờ, bất quá tiêu chuẩn của ta hơi cao một chút, thiết nghĩ chắc ngươi ra đường đứng một tối cũng kiếm được 200 tệ đấy.
-Ngươi, ngươi dám so ta với gái đứng đường? – Nhiếp Mỹ Vân nhất thời giãy nảy.
Đường Kim gật đầu:
-Cũng đúng, ngươi không xứng so sánh với họ, là ta đánh giá ngươi quá cao rồi.-Ngươi… - Nhiếp Mỹ Vân suýt nữa thì tức hộc máu.
Trương Tiểu Bàn ở một bên âm thầm bội phục không thôi, công phu võ miệng của Đường Kim quả thật là thiên hạ vô địch.
-tiểu tử, đừng nhiều lời, một câu thôi, ngươi có dám lấy bạn gái mình ra đánh cược không? - Lưu Thao cảm thấy hết nhẫn nại, dứt lời còn không quên giải thích:
-Đừng tưởng rằng ta có hứng thú với bạn gái ngươi, chẳng qua là ta thấy bên cạnh người ngoài nàng đáng tiền ra thì chẳng có gì đáng tiền cả.
-Cược với hắn! – Mộc Vũ thấy vậy lập tức ủng hộ Đường Kim giáo huấn tên béo chết tiệt này.
-Được rồi, cược thì cược. – Đường Kim vươn vai lười biếng một cái, đưa tay vào trong gầm bàn, một giây sau hắn liền biến ra một núi tiền nhỏ:
-úm ba la.. Hai trăm vạn đây, đếm đi!
Cả căn phòng đột nhiên lặng ngắt, bất luận là Lưu Thao hay là Nhiếp Mỹ Vân hay là Trương Tiểu Bàn, Vương Cầm nhất thời đều ngây ngốc tại chỗ, không hiểu số tiền kia lấy từ đâu ra.
-Anh bạn, đây là tiền thật hả? – Trương Tiểu Bàn nhịn không được chạy tới cầm mấy tập tiền lên, sau đó điên cuồng đếm:
-1, 2, 3…
Đếm mãi một lúc sau cuối cùng cũng đếm tới 200 vạn, sau đó mới kích động hô lên:
-Hai trăm vạn, đúng là 200 vạn, mịa nó, hai trăm vạn thật a, ta kháo, từng này tuổi đâu rồi đây mới là lần đầu thấy nhiều tiền như vậy.
-Tới đây, để ta cho cậu thử cảm giác nhét tiền vào bao. – Đường Kim từ trong gầm bàn lôi ra một chiếc túi lớn đưa cho Trương Tiểu Bàn, bộ dáng giống như vừa rồi số tiền kia được lấy ra từ chiếc túi này, chỉ có mình Mộc Vũ là biết vừa rồi dưới gầm bàn căn bản là không có gì hết.
Trương Tiểu Bàn hưng phấn nhận lấy cái túi, Đường Kim lúc này mới nhìn Lưu Thao, lười biếng nói:
-Bây giờ có phải ngươi nên đưa ta 200 vạn không?
-Không gấp, không phải chúng ta còn một vụ cược nữa sao? đến lúc đó tính một thể! – sắc mặt Lưu Thao trở nên có chút khó coi, hắn thế nào cũng không ngờ được tên gia hỏa này vậy mà thật lôi ra được 200 vạn.
Lưu Thao chắc không ngờ được 200 vạn kia thật ra là do Đường Kim lấy ra từ trong Vòng tay Thiên Đạo, hắn cho rằng Đường Kim vốn định tới đây để trả nợ cho Trương Tiểu Bàn nên mới mang tiền theo, bất quá lúc này hắn cũng bắt đầu cảm thấy Đường Kim có chút lai lịch, dù sao thì lấy ra được 200 vạn cũng không phải dạng vừa đâu.
Tiếng gõ cửa không mạnh không nhẹ vang lên, cửa phòng hội nghị một mực vẫn đang đóng, tiếng gõ cửa làm Lưu Thao cảm thấy khá kì quái, cảnh sát tiến vào sẽ không cần phải gõ cửa, vậy đây là ai a?
-đừng gõ nữa, vào đi. - thanh âm lười biếng của Đường Kim vang lên.
Cửa phòng mở ra, một lão nhân hơn 60 tuổi tiến vào, người này ăn mặc chỉn chu, tướng mạo đường đường, cả người phát ra một cỗ uy nghi rất tự nhiên, bất quá thần sắc dường như là có chút mệt mỏi, còn có cả một chút khẩn trương.
Lưu Thao và Nhiếp Mỹ Vân không tự giác được nhìn về phía lão nhân kia một cái sau đó cả hai sắc mặt cùng đại biến, dường như cùng đồng thời hô lên:
-Tiêu bí thư?
Thật ra thì người bình thường quá nửa sẽ không nhận ra bí thư tỉnh ủy, nhưng Lưu Thao và Nhiếp Mỹ Vân lại không như thế, cha hai người đều làm cục trưởng, lại cộng thêm cả hai là người làm ăn nên khá quan tâm đến lãnh đạo tỉnh, cho nên hai người vừa nhìn một cái liền nhận ra lão nhân này chính là bí thư tỉnh ủy Thiên Nam, Tiêu Trị Quốc.
Lưu Thao và Nhiếp Mỹ Vân đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cả hai đều có một cảm giác muốn bật khóc, lúc trước lời của Nhiếp Mỹ Vân chẳng qua cũng chỉ là tức khí nói thế thôi, hiện tjai không thể ngờ được một câu tưởng như nói đùa mà làm đối phương gọi được cả bí thư tỉnh ủy tới, cái này cũng thật là cạn lời.
Một giây sau cả hai người đều không nhịn được quay người nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này rốt cuộc là ai? Đến cả đường đường làm bí thư tỉnh ủy hắn cũng có thể xuất động được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận