Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1132: Hay là nuôi cô vợ bé cũng được.

Tiếng kinh hô của Lưu Thao và Nhiếp Mỹ Vân làm Tiêu Trị Quốc chú ý nhưng ông chỉ liếc hai người một cái rồi lập tức chuyển dời ánh mắt của mình quét quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Đường Kim, sắc mặt khẽ biến một cái, lúc này vị lãnh đạo cao nhất của tỉnh Thiên Nam này vậy mà cảm thấy có chút bất an.
Mười phút trước ông vừa nhận được một cuộc điện thoại ra lệnh cho ông tới đây một chuyến, cũng không nói cụ thể là làm gì, chỉ nói là tới tìm Đường Kim, Tiêu Trị Quốc không dám không nghe, bởi vì người gọi điện là Diệp Tử Vận, mà Diệp Tử Vận lại là tâm phúc của Đại Nhi tiểu thư, lời của nàng chính là ý của Đại Nhi tiểu thư, mà Đại Nhi tiểu thư lại là chủ nhân của Tiêu gia, còn Tiêu Trị Quốc chỉ làm một người trong chi thứ của Tiêu gia mà thôi.
Tiêu gia có một truyền thống đó là dòng chính sẽ không vào chính trường, cho nên Tiêu Trị Quốc mới được Tiêu gia nâng đỡ để trở thành lãnh đạo cao nhất ở Thiên Nam, ông rất rõ ràng cho dù mình có thiên phú làm chính trị nhưng nếu không có gia tộc ủng hộ thì bản thân sẽ không thể nào có được địa vị như ngày hôm nay, càng rõ ràng ở bên ngoài mình là thủ trưởng của cả một tỉnh, nhưng trong Tiêu gia thì mình chẳng qua chỉ là một người xếp trong tốp đầu của con cháu chi thứ mà thôi, đại vị còn không bằng con cháu dòng chính.
Kể từ ba năm trước sau khi gia chủ Tiêu gia tử vong đột ngột, Tiêu Đại Nhi trở thành gia chủ Tiêu gia, cũng kể từ đó Tiêu Trị Quốc bắt đầu tới Thiên Nam, ông cũng mờ mờ hiểu được mình có thể tới đây làm bí thư chính là ý của Đại Nhi tiểu thư, cho dù không biết nguyên nhân là gì nhưng mệnh lệnh của Đại Nhi tiểu thư tuyệt đối không thể không nghe.
-xin chào, Đường thiếu, xin hỏi người có phân phó gì? – Tiêu Trị Quốc tới trước mặt Đường Kim, thần sắc phi thường cung kính, lúc này ông chỉ coi mình là một thành viên bình thường của Tiêu gia, còn nam nhân tên Đường Kim này , địa vị của hắn trong lòng Đại Nhi tiểu thư tuyệt đối cao hơn ông rất nhiều.
Thân làm một thành viên của Tiêu gia, Tiêu Trị Quốc sớm đã nghe danh qua Đường Kim, cũng biết bên cạnh Đại Nhi tiểu thư có hai tâm phúc là Diệp Tử Vận và Băng Di, hơn nữa hai nàng đều đã là nữ nhân của Đường Kim, điều này cũng làm ông hoài nghi quan hệ của Đường Kim và Đại Nhi tiểu thư, trong lòng lúc nào cũng luôn giữ một suy đoán không dám nói ra, chính vì vậy lúc này ông khá là khẩn trương, đắc tội Đường Kim cũng giống như đắc tội với Đại Nhi tiểu thư, mà đắc tội với Đại Nhi tiểu thư thì cũng có nghĩa là mình đã đi vào mạt lộ.
Trong mắt Tiêu Trị Quốc chỉ có Đường Kim , còn những người khác ở trong phòng ông hoàn toàn không đặt ở trong lòng, không hề quan tâm những người này nghĩ gì về mình.
Chỉ là ông không để ý không có nghĩa là người khác không để ý, thấy Tiêu Trị Quốc cung kính với Đường Kim như thế, Lưu Thao và Nhiếp Mỹ Vân nhất thời chỉ cảm thấy như trời muốn sập xuống, tên gia hỏa này hình như không chỉ đơn giản là quen biết bí thư tỉnh ủy, mà nhìn bộ dáng càng giống như địa vị của hắn còn cao hơn cả ông.
Lần này hai người thật sự có xung động muốn khóc, đúng là tai bay vạ gió, bọn họ chỉ muốn bắt nạt cặp tình lữ sinh viên này một chút thôi, không ngờ kết quả là lại đắc tội một ông thần thế này!
-Ông là Tiêu Trị Quốc? - Đường Kim cuối cùng cũng lên tiếng, kì thực hắn thật sự không biết người này, chỉ bất quá hắn biết ông ta là người Tiêu gia đồng thời cũng là bí thư tỉnh ủy Thiên Nam.
-Đúng vậy, Đường thiếu gia, ta là Tiêu Trị Quốc. - Tiêu Trị Quốc vội vàng gật đầu, sau đó mới cung kính hỏi:
-Không biết Diệp tiểu thư có khỏe không?
-ờ, nàng rất khỏe. – Đường Kim biết Diệp tiểu thư trong lời của Tiêu Trị Quốc chính là Diệp Tử Vận, khẽ trầm ngâm một lát, hắn phất tay:
-Được rồi,ông làm tốt lắm, hiện tại ông có thể đi.
-Cảm ơn Đường thiếu, ta xin cáo từ trước. - Tiêu Trị Quốc tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không biểu hiện ra chút chần chừ nào, lập tức cáo từ rời đi.
Một màn này càng làm cho mọi người trong phòng hội nghị phải ngây ngốc lần nữa, đường đường bí thư tỉnh ủy vậy mà Đường Kim có thể vẫy tay là tới, phất tay là đi?
Cho dù là mấy người Mộc Vũ, Trương Tiểu Bàn, Vương Cầm đều có chút kiến giải về Đường Kim, nhưng lúc này mọi người đều cảm thấy thật khó tin, biết Đường Kim lợi hại nhưng thế này cũng thật quá ngưu bức đi?
Vừa rồi có một khắc mấy người họ thậm trí còn hoài nghi Tiêu Trị Quốc không phải là bí thư tỉnh ủy Thiên Nam, nhưng nhìn biểu tình của Lưu Thao và Nhiếp Mỹ Vân, mọi người hoàn toàn có thể xác định được đây là sự thật.
-Tiêu bí thư, ngài… - bên ngoài phòng hội nghị truyền tới thanh âm càng chứng minh thân phận của Tiêu Trị Quốc, cứ như thế trong phòng hội nghị trở nên lặng ngắt, ai cũng không dám thở mạnh.
-Hiện tại các người nợ ta 200 vạn,còn nợ cậu ấy 200 vạn nữa, không sai chứ? – lúc này Đường Kim mới lên tiếng đòi nợ.
-không sai không sai, ngài nói đương nhiên là đúng. – Lưu Thao cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, ngay lập túc hớt hải nói:
-Ngài đợi một chút, ta lập tức viết chi phiếu cho ngài.
Lưu Thao đúng là một chút cũng không dám chậm chễ, vội vàng mở túi lấy ra một tập chi phiếu, dùng tốc độ nhanh nhất viết ra hai tấm chi phiếu 200 vạn đưa cho Đường Kim:
-mời ngài kiểm tra, nếu như ngày cần tiền mặt ta có thể lập tức tới ngân hàng rút cho ngài.
-Không cần, lấy cái này đi. – Đường Kim nhận lấy chi phiếu nhàn nhạt nói một câu rồi phất tay:
-được rồi, coi như ngươi thức thời, đem theo lão bà không đáng tiền của ngươi lượn đi.
-vâng vâng, chúng tôi lượn ngay… - Lưu Thao vội vàng kéo Nhiếp Mỹ Vân, không nói hai lời trực tiếp chạy ra ngoài, lần này Nhiếp Mỹ Vân cũng rất phối hợp, hiển nhiên nàng cũng không phải kẻ ngốc, biết lúc này tuyệt đối không thể đắc tội với Đường Kim.
Chỉ là hai người vừa mới ra tới cửa phòng hội nghị thì bỗng bị Đường Kim gọi lại:
-Ê, đợi đã!
Hai người giật mình sững lại tại chỗ, một chân ở trong một chân ở ngoài cửa, giữ nguyên tư thế không dám động, sau đó Lưu Thao mới quay đầu lại, khuôn mặt như sắp khóc nhưng vẫn cố miễn cưỡng nở nụ cười:
-Ngài, ngài còn gì phân phó sao?
-Đừng nuôi chó Ngao nữa, nuôi mèo đi, không thì nuôi vợ bé cũng được, ít nhất cũng sẽ không làm hại người khác. – Đường Kim lười biếng nói.
-Vâng, vâng, ta lập tức đi nuôi vợ bé…à không, nuôi mèo, nuôi mèo… - Lưu Thao ngữ khí có chút lộn xộn nói.
-được rồi, lượn đi. – Đường Kim lại phất tay, Lưu Thao không nói hai lời liền té vội.
-chia tiền chia tiền nào. – Đường Kim cầm hai tấm chi phiếu, một tấm đưa cho Trương Tiểu Bàn:
-Cái này cho cậu.
Còn một tấm Đường Kim đưa cho Mộc Vũ:
-Mộc Mộc thân ái, cái này cho nàng.
-a? – cả Trương Tiểu Bàn và Mộc Vũ đều ngây người, số tiền này vậy mà lại đưa cho hai người sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận