Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1134: Vạn dặm tìm chồng Băng Tuyết Liên.

Mộc Vũ thiếu chút nữa thì mở miệng hỏ Tuyết Nhu là ai, nhưng cuối cùng nàng cũng không lên tiếng bởi vì nàng biết người kia chắc quá nửa phải là một trong những bạn gái của hắn.
Đường Kim không nói gì nữa, cứ yên lặng nằm đó, chỉ là thần sắc có chút cổ quái.
Mộc Vũ trong lòng lại thầm mắng Đường Kim, tên gia hỏa này chắc lại đang tơ tưởng đến Tuyết Nhu kia rồi.
Đường Kim đúng là đang nhớ Hàn Tuyết Nhu, bất quá không phải chỉ là mình nàng mà trong đầu hắn còn lần lượt hiện lên hình ảnh của Hoắc Tâm Mai, Tần Khinh Vũ, Tiêu Đại Nhi, đến cả Diệp Tử Vận lúc trước hắn vừa gọi điện cho nàng cũng xuất hiện nữa, trên thực tế thì lâu lắm rồi hắn chưa gặp Diệp Tử Vận.
-Đợi giải quyết xong đám Hắc Võng này phải đi tìm nàng mới được. – Đường Kim thầm nghĩ, mục tiêu chủ yếu của Hắc Võng là hắn, hắn ở lại Minh Hồ thị sẽ thu hút sựchú ý của Hắc Võng vào bên này, từ những mục tiêu lần trước của Hắc Võng có thể thấy, người bọn chúng nhằm vào đa phần đều ở Minh Hồ thị, hắn không muốn bọn chúng chuyển dời mũi kiếm tới Ninh Sơn.
-Đến lúc đó còn phải đi thăm cả Khinh Vũ tỷ tỷ nữa. – Đường Kim quyết định xong cả người nhẹ nhõm hơn không ít, hắn nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.
Trạng thái này không duy trì được bao lâu thì Đường Kim đột nhiên kinh tỉnh, bởi vì hắn bất chợt cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn hắn, một ánh mắt có chút sắc lạnh, tuy chỉ là cảm giác nhưng cũng đủ để đem cho hắn một loại áp lực.
Đường Kim từ dưới đất ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía xa, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Cách đó hơn trăm mét, bên bờ hò có một nữ tử một thân trắng toát đang đứng, lụa trắng che mặt, khí chất trác tuyệt đủ làm cho bất kì nam nhân nào cũng phải khuynh đảo.
Thất sắc hoa chi Băng Tuyết Liên, cho dù đây không phải lần đầu tiên Đường Kim gặp nàng, trên thực tế thì tốihôm trung thu vừa rồi hắn cũng đã thấy nàng, nhưng có thể gặp nàng ở đây làm hắn cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của hắn, người lần ở Ninh Sơn ra thì hắn không có gặp được nàng ở nơi nào khác kinh thành, trong kí ức của hắn, nàng rất ít khi rời khỏi kinh thành.
Sau kinh ngạc là một nụ cười xán lạn:
-Tuyết Liên mỹ nữ, nàng tới tìm ta à? Tuy rằng ta không thích mỹ nữ lạnh lùng như băng lắm, bất quá nể tình nàng vạn dặm xa xôi tới tìm chồng, ta quyết định từ hôm này trở đi, nàng sẽ là tiểu lão bà thân ái của ta.
Nói tới đây Đường Kim đứng dậy, không nhanh không chậm tiến về phía Băng Tuyết Liên, vừa đi vừa nói:
-Tới đây nào Tuyết Liên lão bà thân ái, để ta cho nàng một cái ôm thâm tình!
Băng Tuyết Liên vẫn đứng nguyên tại chỗ, thanh âm lạnh lùng như băng vang lên;
-Sư phụ bảo ta tới tìm ngươi.
-Sư phụ nàng? –thần sắc Đường Kim có chút cổ quái, sau đó lại khẽ than:
-Thân ái, nàng nhớ ta thì cứ nói thẳng, không cần dối lòng đâu, nàng biết ta mới hai hôm trước còn gặp qua sư phụ nàng? Nếu như nàng ta muốn để nàng tới tìm ta, nàng ta nhất định sẽ nói với ta, hơn nữa nếu nàng ta có việc gì đều có thể trực tiếp tới tìm ta, không để nàng thay mặt đâu.
-Ngươi và sư phụ ta rốt cuộc có quan hệ gì? – thanh âm băng lãnh của Băng Tuyết Liên kèm theo một chút tức giận.
-muốn nghe lời thật không? – Đường Kim cười hì hì hỏi Băng Tuyết Liên.
-Nói. – Băng Tuyết Liên có chút não nùng.
-Sự thật là… - Đường Kim cố ý kéo dài ngữ khí, cuối cùng mới bật cười:
-Không nói cho nàng biết.
-Ngươi…. – Băng Tuyết Liên tức nghẹn họng, một cỗ khí tức băng hàn từ trên người nàng tuôn ra, chỉ bất quá lúc khí tức kia sắp chạm vào người Đường Kim thì nó lại đột nhiên bị thu về.
-Lão bà Tuyết Liên thân ái, nàng thật sự muốn biết ta và sư phụ nàng có quan hệ gì sao? – Đường Kim chớp chớp mắt, cười hì hì hỏi.
-Sư phụ ta và ngươi cùng nhau mất tích hai năm, từ đó về sau sư phụ đã thay đổi rất nhiều, ta biết hai năm kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. – Băng Tuyết Liên lạnh lùng nhìn Đường Kim:
-Sư phụ không chịu nói với ta, nhưng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Đối với ý nghĩ của Băng Tuyết Liên, Đường Kim cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khối băng chết tiệt Hàn Băng kia tuy hiện tại bị hắn khống chế bằng Đồng Tâm Tỏa, nhưng nàng vẫn có ý thức của bản thân, theo lí mà nói nàng có thể nói ra tao ngộ của mình để người khác tìm cách giúp đỡ ,nhưng vấn đề là tuy nàng ta là một khối băng nhưng đến chết cũng cần mặt mũi, tao ngộ này đối với nàng là một sự sỉ nhục, nàng sẽ không bao giờ chủ động nói ra.
Đường Kim biết Hàn Băng vẫn luôn một mực tìm cách thoát li sự khống chế của hắn, , chỉ tiếc là chưa có thành công mà thôi, hắn cũng tin rằng một khi Hàn Băng thành công thì sợ rằng việc đầu tiên nàng làm sẽ là giết hắn diệt khẩu.
Đường đường là cung chủ Băng Cung lại rơi vào cảnh làm nữ nô cho nam nhân, loại chuyện như thế nào Hàn Băng tuyệt đối không muốn truyền ra ngoài, Đường Kim cũng sẽ không chủ động khoe khoang chuyện này, bởi vì như thế sợ rằng Hàn Băng sẽ liều mạng với hắn, cùng hắn trở mặt thậm chí là không tiếc ngọc đá cùng nát. Hiện tại Hàn Băng về cơ bản đều nghe lời hắn, một cao thủ biết nghe lời như nàng đối với hắn có tác dụng rất lớn, đặc biệt là sau khi biết có sự tồn tại của Tiên giới, hắn càng cảm thấy sự quan trọng của Hàn Băng.
Tuy rằng hắn có thể dễ dàng biến một người bình thường trở thành tu tiên giả, nhưng muốn đem một tu tiên giả biến thành cao thủ Nguyên Anh kì hoặc càng lợi hại hơn thì hoàn toàn không phải là một chuyện dễ, vì thế dưới góc nhìn của hắn, một cao thủ Nguyên Anh rất là quý giá, còn Hàn Băng chính là cao thủ Nguyên Anh duy nhất mà hắn có, một khi cường địch ở Tiên giới kéo tới thì Hàn Băng sẽ có tác dụng rất lớn.
Trên thực tế lần trước Hàn Băng giết chưởng môn của Cửu Hoa Sơn – Hoa Thiên Sinh đã chứng minh được tác dụng to lớn của nàng, lần đó nếu không có Hàn Băng ra tay giết Hoa Thiên Sinh thì sợ rằng Đường Kim sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.
-Thân ái, nàng có nghe qua một câu nói không? Nữ nhân đều có bí mật của riêng mình, sư phụ nàng cũng là nữ nhân, nàng ta cũng có bí mật của mình, nàng cần gì phải moi nó ra chứ? – Đường Kim làm bộ đầy thâm ý khuyên nhủ:
-Nữ nhân không bát quái mới là nữ nhân tốt.
-Ta sẽ tra ra được. – Băng Tuyết Liên lạnh lùng nói, dứt lời liền quay người rời đi.
-ây, thân ái, nàng đừng đi, chúng ta gặp nhau được một lần dễ dàng lắm sao? – Đường Kim vội vàng gọi Băng Tuyết Liên lại, chỉ tiếc là hắn không gọi thì thôi, vừa gọi nàng liền tăng tốc, rời đi càng nhanh.
Không có biện pháp, Đường Kim đành tung ra đại sát khí:
-ây, thân ái, ta nói cho nàng là được chứ gì.
Lời này vừa ra, Băng Tuyết Liên lập tức dừng lại, nhưng vẫn không có quay đầu:
-Nói đi.
-Thân ái, ta có thể nói thật quan hệ của ta và sư phụ nàng, bất quá nàng phải đáp ứng một điều kiện của ta mới được. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận