Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1137: Hai người đúng là hai cục băng lạnh.

-thân ái, vậy nàng muốn ta nhìn nàng thế nào đây? Muốn ôn nhu một hcust hay là thâm tình một chút ta? Nàng cứ nói đi, a đảm bảo nàng sẽ vừa ý. – Đường Kim cười hì hì nhưng ánh mắt vẫn không chịu rời đi.
Băng Tuyết Liên không phải chưa từng gặp lưu manh, nhưng đối với nàng biện pháp đối phó lưu manh rất đơn giản, trực tiếc tặng hắn một đóa tuyết liên hoa để hắn đi trầu Diêm Vương là xong, nhưng vấn đề là ngoại trừ biện pháp đơn giản kia ra thì nàng không còn cách nào khác, thế là khi gặp phải tình huống không thể dùng bạo lực nàng hiền bó tay.
ế ể ế-Ta không biết cười. – không thể làm gì hơn, Băng Tuyết Liên chỉ đành tức khí nói.
-Thân ái, ta sớm nói với nàng rồi, mỹ nữ không nên dối lừa người khác a. – Đường Kim lắc đầu:
-Ta biết nàng không những có thể cười, mà còn cười rất đẹp nữa, hiện tại , Tuyết Liên lão bà của ta, hãy bỏ khăn che mặt xuống và cười ôn nhu với ta một cái nào.
-Ta không biết cười. – bình thường chỉ lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Đường Kim cảm thán:
-Haizz, thân ái à, ta biết nàng không thích việc làm bảo tiêu này mà, đi thôi, ta đưa nàng về kinh thành.
-không cần ngươi tiễn, ta tự mình đi. – Băng Tuyết Liên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người liền rời đi.
-ách? – Đường Kim ngẩn ra, cô nàng này đi thật sao?
Nhìn thân ảnh mê người của Băng Tuyết Liên càng ngày càng xa, Đường Kim nhất thười buồn bực không thôi, hắn chỉ muốn nàng cười một cái, có cần thiết phải thế không?
-Thân ái, nàng đừng đi, đường xá xa xôi, tới đây một chuyến không dễ gì, sao nói đi là đi được chứ? – mắt thấy Băng Tuyết Liên sắp khuất xa tầm mắt, Đường Kim nhịn không được vội vãn hồi nàng, khó khăn lắm mới kiếm cớ giữ được nàng lại ,hắn không thể để hỏng việc ở phút cuối được.
Thuấn di một cái chặn trước đường Băng Tuyết Liên:
-Được ồi, ta không cần nàng cười nữa, đổi điều kiện khác đi, nói cho ta biết tên thật của nàng, ta sẽ để nàng làm bảo tiêu cho Mộc Mộc.
Quen biết Băng Tuyết Liên đã ba năm mà Đường Kim vẫn chưa biết tên thật của nàng, trên thực tế thì tựa hồ căn bản không có mấy người biết tên thật của nàng cả, chắc là Hàn Băng cũng biết nhưng Đường Kim không có hỏi nàng, nếu như hỏi nàng thì khối băng kia tám phần sẽ cho rằng hắn đang đánh chủ ý lên ái đồ của nàng.
-Ta tên Hàn Ngọc Liên. – lần này Băng Tuyết Liên lập tức nói ra tên của mình, tựa hồ sợ Đường Kim phản hối:
-Hàn trong hàn băng, Ngọc trong ngọc thạch, Liên trong tuyết liên hoa.
-ờ, cùng họ với sư phụ nàng à? – Đường Kim lẩm bẩm một câu sau đó nhịn không được tò mò hỏi;
-Nàng và sư phụ mình ngoài quan hệ sư đồ ra còn có mối quan hệ khác không?
-7 ngày sau tốt nhất là ngươi nói lời phải giữ lấy lời. – Băng Tuyết Liên không đáp Đường Kim, chỉ lạnh lùng nói một câu như thế rồi đi về phía Mộc Vũ.
Đường Kim cũng không đuổi theo ngay lập tức, chỉ nhìn theo bóng lưng điệu đà của Băng Tuyết Liên, tự mình lẩm bẩm:
-Sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ vui vẻ cười với ta.
Băng Tuyết Liên rất nhanh đã tới bên cạnh Mộc Vũ, sau đó nàng cứ lặng yên đứng đó, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ bảo tiêu của mình, với năng lực của nàng thì muốn bảo vệ một người quả thực quá đơn giản, tự nhiên là không cần phải đặc biệt chuẩn bị bất cứ thứ gì.
Cho dù Băng Tuyết Liên không thích làm bảo tiêu cho người khác nhưng một khi đã vào vai thì nàng cũng biểu hiện ra rất bình thường, nàng cứ đứng im như thế, một chút phản ứng cũng không có, ngược lại đối tượng được bảo vệ là Mộc Vũ lúc này lại cảm thấy rất mất tự nhiên, không có biện pháp, người gọi là bảo tiêu này cho nàng áp lực quá lớn.
-Thân ái, nàng cũng ngồi đi!
-Tuyết Liên lão bà, nàng nói cái hồ này có đẹp không?
-Tiểu Tuyết Liên thân ái, có muốn xuống hồ bơi một vòng không?
-Thân ái à, nàng hát cho ta nghe một bài đi? A Liên, nàng có nghe thấy gió nói gì không.
Đường Kim thỉnh thoảng có bắt chuyện với Băng Tuyết Liên, hắn tỏ ra rất nhiệt tình, thậm chí còn hát lên cả bài "A Liên" nữa, chỉ tiếc là Băng Tuyết Liên một chút phản ứng cũng không có, nàng cứ đứng như một bức tượng xinh đẹp vậy.
Cợt nhả hơn nửa tiếng đồng hồ mà Băng Tuyết Liên không có phản ứng gì, Đường Kim cuối cùng cũng có chút buồn bực.
-Hai người thật không hổ là sư đồ, sư phụ nàng là một khối băng lớn, nàng là một cục băng nhỏ, hai nàng là 2 cục băng, bỏ đi, ta tự chơi một mình còn vui hơn. – Đường Kim ai oán một câu sau đó quay người rời đi, hắn thích mỹ nữ, nhưng không thích cục băng, nàng như thế làm hắn chẳng còn tâm tình nào tán tỉnh nữa, hắn phải kiếm chỗ khác để tìm lại cảm giác tán gái mới được.
Đường Kim vừa đi Băng Tuyết Liên mới thở phào một hơi, nhiệm vụ làm bảo tiêu này đã làm nàng cảm thấy áp lực rồi, nhưng mà tên Đường Kim kia còn không ngừng ở một bên trêu ghẹo nàng, làm nàng cảm giác vô cùng khó chịu, cũng may hắn đi rồi nàng mới nhẹ nhõm hơn được chút.
-Tên lưu manh kia cuối cùng cũng đi, ồn chết ta mất. – Mộc Vũ cũng thở dài một hơi.
-Hắn lúc nào cũng nhiều lời như thế à? – Băng Tuyết Liên đột nhiên hỏi.
-A? – Mộc Vũ ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới Băng Tuyết Liên sẽ nói chuyện với nàng, một giây sau nàng mới kịp hoàn hồn, vội gật đầu;
-Cũng không sai biệt lắm, hắn thích nói nhảm, lúc mắng chửi người khác còn lợi hại hơn cả mấy bà thím chợ búa.
Băng Tuyết Liên trầm mặc một lát sau đó dùng ngữ khí không nóng không lạnh hỏi:
-Nghe nói cô từng nhảy lầu vì hắn?
-a? cô, làm sao cô biết? – Mộc Vũ nhất thời có chút kinh ngạc, người này hình như cái gì cũng biết thì phải.
Không đợi Băng Tuyết Liên đáp, Mộc Vũ vội vàng lắc đầu:
-Kì thực mọi chuyện không phải là như thế, lần đó ta không phải là nhảy lầu mà là bị người đẩy xuống.
-không phải thì tốt. – ngữ khí của Băng Tuyết Liên khá lãnh đạm:
-Nhảy lầu vì nam nhân, không đáng!
-Đúng vậy, ta còn lâu mới nhảy lầu vì nam nhân, không, bất luận thế nào ta cũng sẽ không nhảy lầu… - Mộc Vũ bất giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lời nói cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Không thể không nói trên đời này có rất nhiều việc quỷ dị, Băng Tuyết Liên và Mộc Vũ là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, tính cách cũng hoàn toàn trái ngược, nhưng hiện tại hai nàng lại nói chuyện khá là hợp gu, sợ rằng đến Đường Kim cũng nghĩ không ra một màn này, nếu Đường Kim thấy được nhất định sẽ rất buồn bực vì cảm thấy nhân duyên của Mộc Vũ còn tốt hơn cả mình.
Cũng may Đường Kim không biết việc này, lúc này hắn đang cần một cô nàng nhiệt tình để tìm lại cảm giác tán gái, mà lựa chọn tốt nhất lúc này tất nhiên là đóa Hỏa Mai Khôi kia rồi, vừa rồi mới cảm nhận độ lạnh như băng sương của Băng Tuyết Liên, hiện tại phải tới cảm thụ Hỏa Mai Khôi nhiệt tình như lửa mới được.
Một cái thuấn di, Đường Kim trực tiếp tưới Thiên Hải, xuất hiện ngoài biệt thự bên bờ biển của Hoắc Tâm Mai, linh giác lọt vào bên trong do thám một lượt, Đường Kim nhất thời ngẩn ra, trong biệt thự lúc này cư nhiên không phải chỉ có một mình nàng.
-Người nào? – một tiếng quát trầm giọng đột nhiên truyền tới, đồng thời một thân ảnh từ bên trong bắn ra ngoài, một cỗ khí tức cường đại như bài sơn đảo hải ép về phía Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận