Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1139: Ta đã thay đổi nó rồi.

Cuộc giao phong của Đường Kim và nam tử xấu xi kia cũng không tạo nên tràng diện kinh thiên động địa, không có kình khí bắn ra tứ phương mà càng giống như hai người bình thường không biết võ công đánh nhau, dị thường bình tĩnh, chỉ khác là hai người bình thường đối chưởng một cái căn bản sẽ không xuất hiện chút hậu di chứng nào, nhưng hiện tại tuy rằng Đường Kim vẫn an nhiên vô dạng, bất quá nam tử xấu xí kia đã bị biến thành một đám bùn nhão, hắn chết đơn giản như thế, thậm chí đến tiếng hét thảm quá dài cũng không phát ra, ựa một cái rồi mất hết khí tức.
Đường Kim nhất thời có chút ngẩn ngơ, cho dù dù vừa rồi hắn có dùng hết một kích toàn lực của mình nhưng hắn cũng không ngờ là giết chết tên cóc ghẻ kai lại dễ dàng đến vậy, xem ra lúc trước Đường Kim vẫn còn đánh giá hắn quá cao.
Đương nhiên Đường Kim cũng hài lòng với kết quả này, chỉ cần tên cóc ghẻ này chết là được, chết nhanh hay chết chậm hắn không quan tâm.
Nhưng mà đối với người khác thì lại hoàn toàn trái ngược, ít nhất là lúc này Hoắc Tâm Mai đang ngây ngốc nhìn một đám thịt không rõ diện mục dưới đất kia, khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng không tự giác được trở nên trắng bệch, thân thể nàng khẽ phát run, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng một phiến thê lương.
Hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi, đó là một loại sợ hãi phát từ nội tâm, không thể ngăn cản, nàng cứ đứng ngẩn ra đó, khắp người chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương, kì thực nàng vốn không thể cảm thấy lạnh được, cho dù có trong hoàn cảnh đầy trời băng tuyết thì nàng cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng hôm nay nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lạnh đến thân thể không nhịn được phải phát run.
-Đồ cóc ghẻ, dám dẫm hỏng hoa hồng của ta, giờ ngươi làm phân cho hoa cũng coi như là bù đắp lỗi lầm. – thanh âm của khái của Đường Kim vang lên, hắn không hề cảm thấy làm như vậy có gì là không đúng, thế giới tu tiên chính là như vậy, ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi, ngươi không muốn chết thì chỉ có thể động thủ trước giết hắn mà thôi.
Lời cảm khái của Đường Kim cuối cùng cũng làm Hoắc Tâm Mai hoàn hồn sực tỉnh, nàng hít một hơi thật sâu, nỗ lực làm cho tâm thái bình tĩnh lại một chút, sau đó mới quay đầu nhìn Đường Kim, chỉ là thanh âm vẫn cứ run rẩy:
-Đường Kim, ngươi.. ngươi biết mình vừa làm gì không?
-Biết, ta vừa mới diệt trừ một con cóc ghẻ, bảo vệ hoàn cảnh tươi đẹp cho thế giới này. – Đường Kim hùng hồn nói, cuối cùng còn không quên tự xưng tán:
-Nam nhân vĩ đại như ta nhất định phải có trách nhiệm bảo vệ môi trường thế giới, bất quá cho dù ta đã giết một con cóc ghẻ nhưng ta cũng không được kiêu ngạo, trên đời này còn nhiều cóc ghẻ lắm, nhiệm vụ vẫn còn rất nặng nề a!
-Ngươi, ngươi biết hắn là ai không? – Hoắc Tâm Mai hoàn toàn mất đi sự trấn tĩnh.
-Biết, là sư huynh của nàng a. – Đường Kim vẫn bộ dáng hời hợt:
-Mai Khôi mỹ nữ thân ái, không phải ta muốn nói nàng chứ, nàng xinh đẹp như thế sao lại có một tên sư huynh xấu xí như vậy, ở gần hắn cũng làm nàng bị lây nhiễm đó…
-Hắn và vị hôn phu của ta! – Hoắc Tâm Mai đột nhiên hét lên một tiếng giống như phát tiết, đồng thời cắt ngang lời Đường Kim.
Đường Kim nhất thời ngây người, vị hôn phu? Cái này… làm sao có thể.
Tên cóc ghẻ xấu xí kia là vị hôn phu của Hoắc Tâm Mai? Mĩ tuyệt thiên hạ Hoắc Tâm Mai cư nhiên có một vị hôn phu xấu xí như vậy?
Mãi một lúc sau Đường Kim mới lẩm bẩm:
-Chẳng trách ta nhìn tên cóc ghẻ kia trong lòng cứ thấy khó chịu, cũng may ta giết hắn rồi, muốn cướp nữ nhân của ta không phải là tìm chết sao?
-Hắn cướp nữ nhân của ngươi khi nào? Lúc ta mười tuổi thì đã trở thành vị hôn thê của hắn rồi, ngươi quen biết ta mới bao lâu chứ? –Hoắc Tâm Mai trong lòng nghẹn khuất, Đường Kim gây ra họa mà vẫn còn lí lẽ hùng hồn, hiện tại nàng và hắn sắp gặp tai vạ ngập đầu rồi.
-Thân ái, nàng không nghe nói một câu sao? tình yêu không cần biết trước sau, người không được yêu mới là kẻ thứ 3, nàng khẳng định không thích hắn cho nên ta giết hắn cũng chính là giết kẻ đã cướp nữ nhân của ta. – Đường Kim đường hoàng nói.
-Ta không thích hắn cũng không thích ngươi, ai cũng không thích, ta căn bản không có tư cách nói lời yêu. – Hoắc Tâm Mai hét lớn với Đường Kim, vẻ bình tĩnh ngày thường đã hoàn toàn biến mất:
-Không sai, ta nhìn thấy hắn liền cảm thấy rất chán ghét, ta rời khỏi Tiên giới lâu như thế cũng là vì muốn tránh mặt hắn, nhưng vậy thì đã sao? hắn là thiếu cung chủ của Phượng Hoàng Cung, kể từ khi ta bước chân vào Phượng Hoàng Cung thì ta đã bị nhận định sẽ trở thành vị hôn thê của hắn, ai cũng không thể thay đổi.
-Ta đã thay đổi nó rồi. – Đường Kim nghiêm túc nói:
-hắn đã chết, nàng sẽ không còn là vị hôn thê của hắn nữa, kì thực trong nội tâm nàng cũng mong muốn ta giết hắn có phải không? Nếu không vừa rồi sao nàng chỉ lên tiếng ngăn cản mà không ra tay? Lần trước lúc ta giết Cao Thủ nàng còn ra tay ngăn cản, nhưng lần này nàng căn bản liền mặc cho ta giết hắn, lẽ nào không phải sao?
Hoắc Tâm Mai đang nổi trận lôi đình bỗng nhiên yên lặng, bộ ngực nàng phập phồng hô hấp, mỗi lần hít ra thở vào gấp gáp làm cho hai bán cầu nở lên càng kinh người, nhấp nhô một lúc lâu hô hấp của nàng mới trở lại bình thường.
Hoắc Tâm Mai dù sao cũng không phải là nữ tử bình thường, thân làm một trong Thất sắc hoa, thứ nàng có không chỉ là dung mạo tuyệt mỹ, mà còn là năng lực cường đại trên rất nhiều phương diện, ví dụ như năng lực tự kiềm chế bản thân mình.
-Ngươi nói không sai, đúng là ta cũng hi vọng hắn chết thật. – Hoắc Tâm Mai cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí trở nên bình tĩnh hôn:
-Lúc ta vừa mới ra nhập Phượng Hoàng Cung, ta rất hưng phấn, vì đối với Phượng Hoàng Cung ta là độc nhất vô nhị, nhưng mà không bao lâu sau,lúc ta biết mình phải gả cho vị sư huynh kia thì ta không bao giờ còn vui vẻ được nữa.
-Sau đó nàng rời khỏi Tiên giới? – Đường Kim hỏi.
-Thể chất của ta rất đặc thù, ta tìm một cái cớ nói là trong tục giới có thứ đồ phù hợp để ta tu luyện, hơn nữa trên thực tế cũng đúng là như thế, nơi linh khí càng ít ngược lại càng phù hợp để ta tu luyện, ta cũng không biết nguyên nhân nhưng lí do đó đã giúp ta mười năm nay cơ bản đều ở bên ngoài thế tục. – khuôn mặt tuyệt mĩ của Hoắc Tâm Mai tràn ngập vẻ mê mang, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường:
-tiếc là có những việc muốn trốn tránh cũng không được, sư huynh cuối cùng vẫn tìm đến ta, yêu cầu ta về Phượng Hoàng Cung thành hôn.
-không sao, hắn đã chết rồi. – Đường Kim an ủi.
-Ngươi tưởng hắn chết là mọi chuyện sẽ kết thúc sao? – Hoắc Tâm Mai lắc đầu:
-Ngươi sai rồi, cho dù hắn có chết thì mọi chuyện cũng sẽ không kết thúc, cho dù Phượng Hoàng Cung không biết sư huynh chết trong tay chúng ta thì mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, bởi vì ta chú định phải gả vào Phượng Hoàng Cung, cho dù sư huynh ta chết rồi thì cung chủ cũng sẽ ìm một người khác để thay thế, đây là số mệnh của ta, ta bắt buộc phải gả cho nam nhân trong Phượng Hoàng Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận