Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1144: Chúng ta động phòng đi

- Thân ái, chúng ta quen biết lâu như vậy, mà đến tận hôm nay, ta còn chưa động phòng với ngươi, ta cảm thấy, đêm nay có lẽ là đêm động phòng của chúng ta." Đường Kim không nhanh không chậm nói.
- Ngươi! Rõ ràng ngươi đánh lén ta…
Thần sắc Hoắc Tâm Mai cực kì tức giận, trong mắt là ngập đầy thất vọng.
- Ta nói là, thân ái, nếu ta không tập kích ngươi, có lẽ ngươi đã bị lão già kia tai họa rồi, ta theo đuổi ngươi lâu như vậy, đến một lần thực tiễn cũng không, sao có thể để lão già kia chiếm được ngươi đây này?
Trong mắt hắn hiện lên tia sang của dục vọng, "Ta luôn luôn muốn đem thân quần áo này của ngươi lột xuống, phủ kín cánh hoa hồng lên tấm thân nõn nà này, sau đó, ngay giữa biển hoa mà rong ruổi trên người ngươi…. A, nghĩ đến việc đêm nay có thể thực hiện giấc mộng này, ta liền trở nên hưng phấn…ha ha ha."
Đường Kim đắc ý cười lên ha hả, sau đó đột nhiên ôm Hoắc Tâm Mai thuấn di đến cách đó hơn mười thước, trong miệng còn hát ca:" Ngươi là đóa hoa hồng của ta, ngươi là Tâm Mai của ta, ta cùng với ngươi động phòng, ngươi không trốn thoát được ta đâu…"
- Tiểu tử, ngươi đứng lại đó cho ta!
Một âm thanh giận giữ xen lẫn tiếng thở hổn hển gầm lên từ phía sau, đó là Phượng Tam Bình,
- Lão già, ta không muốn nói nhảm với ngươi, có bản lĩnh ngươi đuổi được ta a!
Đường kim móc mỉa một câu, đồng thời nháy mắt đã ôm Hoắc Tâm Mai thuấn di, xuất hiện trên mặt biển, khoảng cách trong nháy mắt đã được kéo dài.
Phượng Tam Bình biến sắc, đột nhiên cũng biến mất tại chỗ, chỉ là khi hắn vừa xuất hiện tại mặt biển, Đường Kim đã ôm Hoắc Tâm Mai xuất hiện tại mấy trăm mét bên ngoài, cho dù vẫn ở trong tầm mắt của hắn nhưng đồng thời khoảng cách cũng càng kéo càng xa.
- Tiểu tử, ngươi buông Hoắc Tâm Mai ra, nếu không ta sẽ đi tiêu diệt Hoắc gia!
Phượng Tam Bình nghiêm nghị quát.
- Lão già, ngươi muốn đi tiêu diệt nhà ai thì tiêu diệt, dù sao hiện tại ta cần đi tìm một địa phương cùng tiểu Tâm Mai của ta cởi sạch quần áo, đại chiến 300 hiệp ha ha ha…
Đường Kim cười ha hả, dùng tốc độ càng nhanh ôm Hoắc Tâm Mai chạy xa.
- Tiểu tử, là do ngươi tự tìm đường chết!
Phượng Tam Bình giận tím mặt, bỗng nhiên hóa thành một làn khói nhẹ, tăng tốc đuổi theo Đường Kim.
Phượng Tam Bình là không thể không đuổi theo Đường Kim, bởi hắn cần thể chất đặc thù nọ của Hoắc Tâm Mai, một khi nàng mất đi tấm thân xử nữ, kia nàng đối với hắn cũng chẳng còn tác dụng gì.
Giờ khắc này, Phượng Tam Bình hận không thể bầm thây Đường Kim thành vạn mảnh, rõ ràng hắn sắp đắc thủ, lại bị tên tiểu tửnày chặn ngang một cước, phá hủy kế hoạch của hắn.
- Tiểu tử, tốt nhất ngươi chạy thật mau, bằng không để cho ta bắt được ngươi, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Phượng Tam Bình một bên đuổi theo, một bên gầm lên giận giữ.
- Lão già, ngươi thật là biến thái, đến nam nhân cũng muốn theo đuổi, thật là khiến người ta buồn nôn!
Phía trước Đường Kim tiếp tục chạy, mà thanh âm vọng lại của hắn cũng xa xa truyền tới tai Phượng Tam Bình, chọc cho hắn càng thêm tức giận, lại tiếp tục gia tốc, đuổi theo gắt gao hai người Đường Kim.
Một đuổi một chạy, trận hài truy đuổi này giằng co trọn vẹn mấy giờ.
Trăng sang treo cao, ánh trăng nhu hòa xuyên qua cành lá rậm rạp, rơi vãi thưa thớt trong rừng rậm.
Giờ phút này đã vào đêm khuya, trong rừng ngẫu nhiên vang lên tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc, văng vẳng truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ bên tai, nhưng đại đa số thời điểm khu rừng này đều cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho lòng người hốt hoảng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nơi này còn có người.
- Tên tiểu tử thối, đứng lại cho lão phu!
Một tiếng thở hổn hển gào thét vang lên, chấn động cả khu rừng rậm.
Một gã thiếu niên đột nhiên xuất hiện trong rừng rậm, không hề báo hiệu liền dừng dưới một gốc cây đại thu, trong lòng còn ôm một nữ tử toàn thân hồng y, mà giây tiếp theo, hắn lại xuất hiện trên đại thụ khác cách đó mấy trăm mét, nhưng khi hắn vừa đặt chân lên ngọn cây, "Oanh!" một tiếng, cây đại thụ trước đỏ bị người một chưởng đánh nát!
Một lão già áo tím xuất hiện bên cạnh gốc đại thụ gãy đổ, thần sắc trên mặt cực kì dữ tợn, lão nhân này, tất nhiên là Phượng Tam Bình, mà thiếu niên phía trước kia, chính là Đường Kim, trong lòng hắn đang ôm chính là Hoắc Tâm Mai.
Liên tục mười mấy giờ truy đuổi, đã khiến Phượng Tam Bình mất đi sự kiễn nhẫn, khiến hắn cực kì phẫn nộ. Vừa mới rồi hắn chỉ là dồn sức, mà hiện tại, hắn đã không nhịn được thỉnh thoảng đánh ra một chưởng, ý định muốn dồn Đường Kim vàochỗ chét là không thể nghi ngờ, chỉ đáng tiếc mỗi lần xuất thủ đều thiếu một chút hỏa hậu, lấy khoảng cách chênh lệch một chút liền khiến Đường Kim tránh thoát.
Chính bởi vì từng chút từng chút một như thế, lại đều khiến thất bại, khiến hắn nhịn không được lại tiếp tục truy đuổi, tiếp tục công kích, hắn có cảm giác giây tiếp theo nhất định thành công, giống một con nghiện không ngừng say mê thuốc độc, không thể nào dừng lại truy đuổi, không thể nào dừng lại công kích, mà trong quá trình không ngừng này, khiến cho thân là một gã Nguyên Anh kì cao thủ như hắn cũng xuất hiện hao tổn cực lớn.
- Lão già, ngươi có chịu thôi đi không?
Thanh âm Đường Kim từ đằng xa truyền đến, tựa hồ hắn rất phẫn nộ, "Bản thiếu gia vốn đang vội vàng động phòng hoa chúc cùng Tiểu Tâm Mai a, ngươi đừng có phá hỏng chuyện tốt của ta!"
- Tiểu tử, ngươi nằm mơ, đêm nay chính là tử kì của ngươi !
Tinh thần Phượng Tam Bình chấn động, theo cảm nhận của hắn, trong giọng nói Đường Kim xuất hiện sự mất kiên nhẫn cùng tức giận, hắn thầm nghĩ, xem ra Đường Kim này không chịu nổi nữa, vì vậy hắn lại đề tụ chân khí, gia tốc đến cực hạn, truy đuổi về phía phía phát ra âm thanh.
Tuồng kịch kẻ truy người chạy tiếp tục diễn ra trong rừng, lần này kéo dài liên tục mấy giờ cũng chưa kết thúc.
Chân trời bắt đầu hiện lên tia sáng, chẳng biết tự lúc nào đã qua ngày hôm sau, Đường Kim ôm Hoắc Tâm Mai đứng cạnh vách núi, từng ngụm từng ngụm thở, đồng thời trách móc một câu về cách đó không xa:" Lão già kia, ngươi còn đuổi theo ta à? Lại đuổi ta liền nhảy xuống vách núi này."
- Tiểu tử, cho dù ngày hôm nay lão phu không lấy được Hoắc Tâm Mai, cũng phải giết chết ngươi!
Thanh âm nghiến rang nghiến lợi của Phượng Tam Bình vang lên, liên tục truy đuổi một buổi tối, lực lượng của hắn đã hao tổn tương đối nhiều, nhưng hao tổn của Đường Kim khẳng định còn lớn hơn hắn!
Phượng Tam Bình nhìn về phía dãy núi trước mặt, trên mặt nhe rang cười:" Tiểu tử, ta xem ngươi chạy đằng trời!"
- Lão gia hỏa, đã vậy bổn thiếu gia nhảy cho ngươi xem!
Đường Kim dứt lời liền nhảy xuống vách núi tràn ngập mây mù.
Phượng Tam Bình cười lạnh, cũng nhảy theo, xuyên qua mây mù, khung cảnh phía trước chợt rộng mở trong sáng, xuất hiện một mảng lớn kiến trúc, điều này khiến sắc mặt Phượng Tam Bình hơi đổi, chẳng lẽ hắn trúng bẫy của Đường Kim?
Linh giác quét một vòng, hắn liền yên lòng, phía dưới mặc dù có rất nhiều kiến trức, nhưng lại không có một bóng người, ngoại trừ Đường Kim cùng Hoắc Tâm Mai.
Liếc mắt hắn liền nhìn đến trung tâm của quần thể kiến trúc này có một quảng trường rộng, mà hiện tại, tiểu tử kia chính ôm Hoắc Tâm Mai đứng đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận