Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1155: Muội không được mắng heo

- Còn chưa, kể cả U Linh Kỵ sĩ đoàn cũng không biết người kia là ai, nhưng đại bộ phận tiền Hắc Võng kiếm được đều giao cho hắn, mặt khác, không ít nhiệm vụ của Hắc Võng đểu do hắn giao cho bọn chúng đi làm, ta đã nỗ lực truy tung dấu vết của hắn thông qua nguồn tiền nhưng không thể.
Trong giọng nói của Tiêu Đại Nhi khó nén thất vọng, "Người kia rất cẩn thận, so với tưởng tượng của ta còn cẩn thận hơn, chẳng qua ngươi không cần lo lắng, Hắc Võng đã bị tiêu diệt triệt để, truy sát cùng tập kích nhằm vào ngươi sẽ không xuất hiện nữa, còn người khống chế Hắc Võng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác để tìm ra hắn."
Ngừng một chút, Tiêu Đại Nhi còn nói thêm:" Ta đã đem một ít tài khoản ngân hàng tìm được giao cho Hiểu Hiểu, để nàng âm thầm quản chế, nếu có động tĩnh sẽ ngay lập tức tiến hành truy tung, chẳng qua nếu đối phương cẩn thận... trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không có động tác gì."
- Thôi được, bất kể thế nào, giải quyết Hắc Võng là được rồi."
Đường Kim suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi:" Khi nào cô về nước?"
- Tiểu lão công, tạm thời ta sẽ không về a, đến lúc ta trở lại sẽ gọi điện cho ngươi.
Trong nháy mắt thanh âm của Tiêu Đại Nhi trở nên ngọt ngào mềm mại, trong giọng nói còn có đôi chút làm nũng.
- Được rồi, nhớ về sớm một chút.
Đường Kim nói một câu.
- Ân,tiểu lão công, tạm biệt.
Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng nói, sau đó liền cúp điện thoại.
Đường Kim cất điện thoại lại, sau đó nhẹ nhàng thở ra, hắn phát hiện quả thật nhớ nhung yêu nữ Tiêu Đại Nhi này.
Quay đầu lại, thấy Judy đã quỳ rạp ngủ trên mặt đất, Đường Kim hơi hơi suy nghĩ, liền mặc quần áo tử tế, sau đó bế nàng thuấn di đến biệt thự trong thành phố Ninh Sơn, đặt nàng ngủ trong phòng của hắn, về phần mình trực tiếp tiến vào thiên đạo trong tiên cảnh.
Lúc này bên ngoài là nửa đêm, mà trong tiên cảnh thiên đạo, mặt trời lại nhô cao chiếu sáng mọi nơi.
Trên mảnh đất trống cách Dược sơn không xa, một nữ cảnh sát xinh đẹp đang ngồi xếp bằng, đôi mắt của nàng nhắm hờ trong trạng thái nhập định, linh khí bốn phương tám hướng đang lấy tốc độ nhanh chóng tụ tập về phía nàng, tiến nhập vào thân thể.
Nữ cảnh sát xinh đẹp này tất nhiên là Đường Thanh Thanh, thương thế của nàng cũng đã khỏi hẳn, chẳng qua Đường Kim không khiến cho nàng sớm rời đi, mà để nàng tiếp tục tu luyện ở đây, hiện giờ, Đường Thanh Thanh đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, Trúc cơ.
Mặc dù thời gian Đường Thanh Thanh bước vào tiên môn khá sớm, nhưng tu vu của nàng vẫn không cao, cho tới bây giờ vẫn chưa thể trúc cơ thành công. Trước kia Đường Kim vốn cũng không lưu ý, nhưng hiện tại nếu vị tỷ tỷ kết nghĩa này không tu luyện tới Kim Đan kỳ, hắn sẽ không thả nàng đi ra ngoài, bởi hắn không muốn Đường Thanh Thanh bị thương một lần nữa.
Đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, rốt cục Đường Kim vẫn phải rời khỏi thiên đạo tiên cảnh, hiện tại Đường Thanh Thanh không thể bị quấy rầy, mà hắn cũng không đi tìm Vân Vũ Tuyết, bởi nàng đang trong thời khắc luyện đan mấu chốt, không thể bị quấy rầy.
Hắn rời khỏi thiên đạo tiên cảnh, cũng không trở về ôm ấp Judy, mà là trực tiếp trở về nơi ở của Kiều An An tại đại học Thiên Nam, ôm nàng đi vào mộng đẹp.
Trong nháy mắt hắn đến, Kiều An An liền tỉnh giấc, nhưng sau đó để kệ cho Đường Kim ôm lấy thân thể nàng, mà cùng lúc, phòng bên cạnh có một mỹ nữ đang khép hờ hai mắt ngồi dưới đất, cũng đột nhiên mở mắt, nhưng chỉ một giây sau đôi mắt nàng lại khép lại.
Thứ bảy, ngày mùng 3 tháng 10.
Bảy giờ sáng, Kiều An An mở mắt ra, nhìn người nam nhân vẫn còn ngủ say bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần ôn nhu, hơn nửa đêm qua lão công này trở về, sau đó cứ như vậy liền ôm nàng ngủ, gì cũng không làm, khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng trước kia nàng ở với hắn, mỗi tối hắn phải lăn qua lăn lại nàng ít nhất mấy giờ đồng hồ.
Kiều An An cũng không biết Đường Kim đã tiêu phí mười mấy giờ đồng hồ trên người Judy, nàng còn tưởng hắn thương nàng, không muốn đánh thức nàng dậy.
Lặng lẽ rời khỏi vòng tay hắn, Kiều An An rời giường mặc quần áo, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên khuôn mặt Đường Kim, nhẹ nhàng đi ra cửa. Hôm nay nàng còn phải đi làm, hơn nữa nàng lại rất thích công việc hộ sĩ nhi khoa của mình.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Kiều An An không khỏi liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ bên cạnh, nữ nhân tên gọi Băng Tuyết Liên kia, khiến cho nàng có chút hiếu kì.
Đương nhiên nàng chỉ là có đôi chút hiếu kì mà thôi, Kiều An An cũng không phải loại người thích bới móc mọi chuyện, cho nên nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Kiều An An cũng không biết rằng, nàng vừa rời khỏi, phòng ngủ bên cạnh liền mở cửa, một tiên nữ toàn thân tuyết trằn bước ra, chính là Băng Tuyết Liên, dẫn theo một nữ hài trông cực kì xinh đẹp nhưng phong cách ăn mặc lại có chút nam tính hoá, Mộc Vũ.
- Hắt xì!
Mới ra khỏi cửa phòng, Mộc Vũ hắt hơi một cái, sau đó oán giận:" Tuyết Liên tỷ, có ngươi ở bên cạnh, so với điều hoà còn lạnh hơn, khiến ta cảm mạo rồi đây này!"
Mấy ngày nay, Mộc Vũ cùng Băng Tuyết Liên cũng trở nêm quen thuộc, mở miệng gọi tỷ cũng thật là thân thiết, mà Băng Tuyết Luên tuy luôn luôn lạnh lùng tựa núi băng, nhưng cũng không bác bỏ cách xưng hô của Mộc Vũ, còn sự oán hận của đối phương, nàng cũng không thèm để ý đến.
- An An tỷ.
Mộc Vũ đi vào phòng của Kiều An An, sau đó kinh ngạc:" Êi, ngươi trở về từ lúc nào vậy?"
Sở dĩ nàng kinh ngạc như vậy, bởi vì so với việc thấy Đường Kim, nàng còn ngạc nhiên rằng hôm qua không nghe thấy chút âm thanh quái dị nào, tên sắc lang này tối qua lại thành thật vậy? Quá là không bình thường.
Nghĩ vậy, Mộc Vũ không khỏi liếc mắt nhìn về phía Bạch Tuyết Liên, chẳng lẽ là công lao của vị băng sơn tiên tử này?
Đường Kim vẫn chưa tỉnh lại, ngủ rất sâu.
- Ngủ còn hơn heo.
Mộc Vũ lầm bầm.
- Muội không được mắng heo như vậy.
Một âm thanh lạnh như băng truyền đến.
Mộc Vũ ngẩn ngơ, hình như Tuyết Liên tỷ có mâu thuẫn rất lớn với Đường Kim a.
- Mà thôi, chúng ta xuống nhà ăn cơm sáng đi.
Mộc Vũ quyết định mặc kệ Đường Kim, xoay người đi khỏi phòng ngủ. Sau khi rửa mặt đánh răng, mấy phút sau, Mộc Vũ cùng Băng Tuyết Liên liền đi tới cửa, lúc này, một thanh âm gõ cửa không nặng không nhẹ vang lên.
Mộc Vũ định đi đến mở cửa, bỗng bị ngăn lại. Là Băng Tuyết Liên, khuôn mặt của nàng cau lại, lôi kéo Mộc Vũ lùi về sau, sau đó nàng mở cửa phòng ra.
Một nam tử trẻ tuổi đứng trước cửa, mặc một bộ tây trang màu trắng, làn da trắng trẻo, trên mặt dẫn theo nụ cười, nhìn qua thật khiến người ta thoải mái.
- Xin quấy rầy mọi người một chút, xin hỏi, Đường Kim ở nơi này sao?
Nam tử mỉm cười với Băng Tuyết Liên, không nhanh không chậm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận