Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1161: Ngươi cũng có chút bản lĩnh.

Một khắc đồng hồ sau, trên điểm cao nhất trường thành.
Nơi này cũng là nơi từng xảy ra trận quyết chiến quyết định chung thân đại sự của Tống Ngọc Đan, trận chiến sinh tử giữa Tống Vân Phong và Ninh Tâm Tĩnh, lần này xuất hiện ở đây chỉ có 4 người, Đường Kim và Tống Ngọc Đan, còn có nam tử khôi ngô và nam tử thanh tú.
Hôm nay gió ở kinh thành rất lớn, trên trường thành gió càng lớn, Đường Kim đã đặt Tống Ngọc Đan xuống dướt đất, chỉ bất quá cánh tay vẫn ôm lấy eo nàng.
-Ngọc Mỹ Nhân, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. – Đường Kim nhìn nam tử thanh tú phía không xa:
-Tục ngữ nói trời tối gió nổi thích hợp giết người, bây giờ là ban ngày, chính là hắc nhật đại phong sát nhân nhật, èo, hình như không vần lắm, thôi kệ, tóm lại là hôm nay thích hợp để giết người, thế thôi.
-Đường Kim, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, buông Tống tiểu thư ra. – nam nhân thanh tú tựa hồ muốn hét lên, thanh âm bạo lệ kèm theo tiếng gió gào thét nghe càng thêm vài phần cảm giác phát cuồng.
-Ta nói sao ngươi lại ngu ngốc đến vậy cơ chứ? – Đường Kim dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nam tử thanh tú:
-nếu để ngươi ôm một mỹ nữ như thế này ngươi có chịu buông tay không?
Lắc đầu một cái, Đường Kim tỏ vẻ đồng tình:
-Được rồi, ta biết ngươi không hiểu cảm giác được ôm Ngọc Mỹ Nhân,. Ta nói cho ngươi biết, cảm giác này thật cmn sướng, vòng eo của nàng thật là mềm mại, tuy rằng còn cách một tầng y phục nhưng mà đừng nói xúc cảm có bao nhiêu mĩ diệu a, thôi bở đi, ngươi không hiểu cảm giác này đâu, ta cũng không tả nữa, tránh cho đả kích ngươi, tóm lại là nam nhân nào ôm nàng cũng không muốn buông tay đâu, buông ra mới là ngu đó.
-Đường Kim, im miệng cho lão tử! – nam tử thanh tú nhịn không nổi nữa phẫn nộ quát lớn, hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn Đường Kim, nghiến răng nghiến lợi :
-Hôm nay không giết được ngươi ta thề không làm người.
-ngươi không cần thề. – Đường Kim lười biếng đáp:
-Sau hôm nay ngươi cũng không còn là người nữa đâu.
Vừa dứt lời Đường Kim liền biến mất tại chỗ,một giây sau hắn liền xuất hiện ở bốn phương tám hướng xung quanh nam tử thanh tú, vô số đạo chưởng phong đồng thời đánh gia.
Hoàn toàn không dấu hiệu báo trước, Đường Kim đột nhiên động thủ tập kích,giống như lần trước đối phó với tên cóc ghẻ của Phượng Hoàng Cung, một chiêu đánh phát chết luôn lại trùng hiện.
-Đường Kim, đừng. – Tống Ngọc Đan kinh hô, nàng không ngờ được Đường Kim lại đột ngột ra tay.
Một tiếng quát trầm giọng truyền tới;
-Quay về.
Theo tiếng quát đó, nam tử khôi ngô đột nhiên xuất hiện trước mặt nam tử thanh tú, chớp mắt huyễn hóa ra vô số đạo chưởng ảnh, từng cái từng cái một nghênh đón chưởng của Đường Kim.
Phanh phanh phanh phanh…
Vô số âm thanh trầm muộn vang lên, cuối cùng là một tiếng kiêu đau đớn, thanh thể Đường Kim bay ngược ra sau, miễn cưỡng rơi xuống bên cạnh Tống Ngọc Đan, sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên là đã ăn chút thiệt thòi.
-Chàng không sao chứ? – Tống Ngọc Đan vội nắm lấy tay Đường Kim, quan tâm hỏi.
Đường Kim không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào nam tử khôi ngô kia, ánh mắt khá là hung hăng, kể từ lần trước chịu thiệt thòi trước mặt Hàn Băng, hắn đã rất lâu rồi chưa bị ăn quả đắng nào, nhưng hiện tại hắn lại phải chịu thiệt trước người này, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống có người chặn được toàn bộ chưởng phong của hắn.
Rõ ràng đây là một cao thủ, một cao thủ Nguyên Anh kì, hơn nữa Đường Kim có thể khẳng định hắn không phải là loại vừa mới tiến vào Nguyên Anh kì, cho dù tính trong những cao thủ Nguyên Anh thì người này cũng là một cao thủ, hôm nay nếu như muốn giết nam tử thanh tú kia thì còn khó hơn dự hiệu của hắn một chút.
-Trong phàm giới người có thể làm ta nhớ tên không nhiều. – nam tử khôi ngô cũng nhìn Đường Kim, trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức:
-Ngươi là một trong số đó, hiện tại ta cũng minh bạch ngươi không phải là chỉ có danh suông mà xác thực là có bản lĩnh.
-Ngươi cũng có chút bản lĩnh. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Bất quá cũng chẳng có gì là to tát cả.
-Khẩu khí của ngươi không nhỏ a. – nam tử khôi ngô cười nhạt:
-bất quá ta thường thức kẻ gan lớn.
Khẽ ngừng một chút, nam tử khôi ngô lại nói tiếp:
-Tự mình giới thiệu một chút, ta là Thẩm Thiên Vấn tới từ Thiên Thần Cung.
-ờm, chưa nghe qua. – Đường Kim hời hợt đáp.
-Hiện tại ngươi đã nghe qua rồi đấy. – Thẩm Thiên Vấn cười nhạt:
-Đường Kim , ta không quan tâm giữa ngươi và Khổng Tử Thu ai đúng ai sai, trong thế giới của chúng ta giúp người quen không giúp kẻ có lí mới là nguyên tắc, Khổng Tử Thu sắp trở thành đệ tử của Thiên Thần cung ta, cho nên việc này bất luận là ta hay là môn phái đều sẽ đứng về phía Khổng Tử Thu.
-Tên ngu ngốc này là Khổng Tử Thu? – Đường Kim nhìn về phía nam tử thanh tú, lắc đầu nói:
-Tên thật là khó nghe.
-Đường Kim, ngươi ngoài việc to mồm thì còn làm được gì? – Khổng Tử Thu phẫn nộ hừ một tiếng:
-Ta nói cho ngươi biết, hôn sự của ta và Tống tiểu thư là cho Thiên Thần Cung và Thiên Đạo Môn định xuống, loại tôm tép như ngươi không thay đổi được gì đâu.
-Tên phế vật nhà ngươi im miệng lại. – Đường Kim hết kiên nhẫn trừng mắt nhìn Khổng Tử Thu, đầy mặt khinh thường:
-Ngươi có thể làm nên trò chống gì? Nếu không phải là Thẩm Thiên Vấn cứu ngươi, thì vừa một một chưởng của ta đã đập chết ngươi rồi, còn về hôn sự sao? đúng là rắm chó, Ngọc Mỹ Nhân đang ở trong lòng ta, loại tôm tép như ngươi cũng muốn cướp lão bà của ta? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
-Đại sư huynh, giúp ta giết hắn! – sắc mặt Khổng Tử Thu đỏ bừng, tức gần chết hét lên, lần này giống như trực tiếp bị Đường Kim tát hai cái lên mặt, loại nhục nhã này làm hắn sắp phát điên.
Đường Kim không thèm để ý tới Khổng Tử Thu nữa, tiếp tục ôm lấy eo Tống Ngọc Đan, đồng thời nhìn Thẩm Thiên Vấn:
-Thiên Thần cung các ngươi xác định muốn đứng về phía Khổng Tử Thu sao?
-Đó là đương nhiên. – Thẩm Thiên Vấn không hề do dự đáp:
-Trừ khi…ngươi cũng ra nhập Thiên thần cung.
-hở? Thiên thần cũng các ngươi đang cần một tân cung chủ sao? – Đường Kim kinh ngạc hỏi.
-Cung chủ chúng ta anh minh thần võ, trường sinh bất tử, tự nhiên là không cần người thay. – Thẩm Thiên Vấn nhàn nhạt nói.
-Vậy ngươi mời ta gia nhập Thiên thần cung làm cái gì? – Đường Kim tỏ ra bất maxnP:
-Hiện tại ta là Đường Môn môn chủ đó, có vào Thiên thần cung thì ít nhất cũng phải để ta làm cung chủ chứ.
Thẩm Thiên Vấn sắc mặt âm trầm:
-Đường Kim, người quý ở chỗ biết lượng sức mình, Thiên Thần Cung chúng ta nhìn trúng ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu.
-Ta lúc nào cũng tự biết mình là ai a, ta biết mình là nam nhân vĩ đại nhất thế giới này. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Ngược lại là người Tiên giới các ngươi mới không tự biết mình, lúc nào cũng cho rằng ở thế tục các ngươi có thể muốn làm gì thì làm, chỉ tiếc là trong mắt ta, các ngươi chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Ánh mắt Đường Kim lại rơi trên người Khổng Tử Thu, thần sắc có chút quỷ dị:
-giống như bây giờ vậy, ta muốn Khổng Tử Thu chết, ai cũng không thể thay đổi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận