Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1163: Uy hiếp ngươi thì đã làm sao?

-ngu ngốc, ngươi cao hứng quá sớm đấy. – thanh âm lười biếng lại vang lên, thanh âm này cũng là nét vui vẻ trên mặt Thẩm Thiên Vấn chớp mắt đổi thành phẫn nộ, lúc này hắn cũng đã phát hiện thứu phi kiếm của mình vừa xuyên qua chẳng qua là tàn ảnh của Đường Kim mà thôi.
Phi kiếm đột nhiên đổi hướng, không phải bay về phía Đường Kim vừa mới hiện thân mà quỷ dị bay thẳng lên không trung, chớp mắt hóa thành vô số đạo phi kiếm nhỏ, phô thiên cái địa ập lên đầu Đường Kim.
Chỉ tiếc là vẫn giống với hai lần trước, Đường Kim biến mất không chút dấu vết, phi kiếm lại một lần nữa không tìm được mục tiêu.
-Một Nguyên Anh kì tép riu mà cũng vọng tưởng đòi giết ta, đúng là không biết tự lượng sức. – tiếng cảm khái nhàn nhạt của Đường Kim giống như trực tiếp tát vào mặt Thẩm Thiên Vấn.
Thẩm Thiên Vấn lại quay đầu, nhìn Đường Kim vừa hiện thân ở phía xa, ánh mắt đầy băng lãnh nhưng lần này không có tiếp tục công kích, chỉ thu hồi lại phi kiếm.
-Đường Kim, ta ngược lại đã xem thường ngươi, chỉ bất quá ngươi chỉ cậy có một thân độn thuật cường hãn mà thôi, nếu như ngươi có năng lực giết ta sợ rằng đã sớm động thủ rồi.
-ờ, ta xác thực không giết được ngươi. –Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Bất quá trong Thiên Thần Cung lại có bao nhiêu người lợi hại được như ngươi/
-Thẩm Thiên Vấn ta tuy không phải đệ nhất cao thủ của Thiên Thần Cung nhưng cũng bài danh trước số 10. – trên mặt Thẩm Thiên Vấn tràn đầy vẻ ngạo nghễ, hiển nhiên hắn rất kiêu ngạo về thực lực của mình.
-Cũng chính là nói trong Thiên Thần Cung số người lợi hại hơn ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay? – Đường Kim cười nhạt:
-Vậy mọi việc đơn giản hơn rồi, đem xác tên ngu ngốc Khổng Tử Thu kia cút đi hay là mạo hiểm đánh cược để Thiên Thần Cung chỉ còn lại mười người rồi làm địch với ta? Ngươi muốn thế nào đây?
Thẩm Thiên Vấn sắc mặt đại biến, hai đạo hàng mang lăng lệ bắn về phía Đường Kim:
-Ngươi dám uy hiếp ta?
-uy hiếp ngươi thì đã làm sao? –Đường Kim lười biếng nói:
-Ta có thể giết được Khổng Tử Thu trước mặt ngươi thì cũng có thể vô thanh vô thức giết những người khác của Thiên Thần Cung các ngươi, gần đấy Tiên giới tựa hồ có không ít người muốn gây phiền toái cho ta, ta cũng không ngại lô Thiên Thần Cung ra để giết gà dọa khỉ.
Cuối cùng Đường Kim mới óc chút khinh bỉ bổ sung một câu:
-Đừng tưởng rằng Thiên Thần Cung các ngươi thì tao lắm, trong Tiên giới chẳng qua cũng chỉ là môn phái trung đẳng mà thôi, so với Vô Song Điện, Trường Sinh Điện thì còn kém xa.
Thẩm Thiên Vấn nắm chặt quyền đầu, sắc mặt dị thường âm lãnh, từng tia chân khí cường đại bắn ra từ thân thể hắn, có thể thấy được hắn đang cực độ phẫn nộ, nhưng cuối cùng cũng phải nhịn xuống.
-Được, được lắm, Đường Kim, từ Tiên giới đến phàm giới, ngươi là người đầu tiên dám uy hiếp ta. – Thẩm Thiên Vấn tựa hồ nghiến răng gằn từng hcoxo:
-Sẽ có một ngày ngươi phải hối hận!
Để lại một câu hung hăng như thế, Thẩm Thiên Vấn quay người rời đi, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt cảu Đường Kim, đến cả thi thể của Khổng Tử Thu cũng không thèm nhặt, để mặc cho hắn phơi xác trên trường thành.
-Cái gọi là cao thủ Tiên giới chẳng qua cũng chỉ nhát gan như thế thôi. – nhìn theo hướng Thẩm Thiên Vấn biến mất, Đường Kim có chút khinh thường nói.
Đoạn thười gian này Đường Kim đã gặ phải không ít cao thủ Tiên giới, bọn chúng cũng chẳng khác gì cao thủ Tiên môn, chỉ là tu vi cao hơn, với càng kiêu ngạo, càng tự cho mình là bất phàm hơn mà thôi.
-Khổng sư đệ kì thực cũng không phải là người xấu. – một tiếng than nhẹ từ bên cạnh truyền tới, Tống Ngọc Đan đã rời khỏi lòng ngực Đường Kim, từ từ đi tới bên cạnh thi thể Khổng Tử Thu:
-chỉ tiếc khi thân phận của một người thay đổi, người đó rất dễ dàng đắc ý tự đại, lúc trước hắn thích ta nhưng tự biết mình không có khả năng, hiện tại được Thiên Thần Cung xem trọng liền lập tức thay đổi.
-Ngọc Mỹ Nhân, hắn có phải người tốt hay không không quan trọng, quan trọng là hắn muốn cướp vợ ta. – Đường Kim lười biếng nói:
-Kẻ muốn cướp vợ ta chỉ có một kết cục, đó là chết.
-Ta không có nói chàng không nên giết hắn, bởi vì nếu như hắn có năng lực giết chàng, chàng cũng đã sớm chết rồi. – khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Đan khẽ nổi lên một vẻ tịch mịch, nàng đột nhiên đổi chủ đề:
-Chàng có loại độc dược nào như hóa thi phấn không? Ta muốn hủy triệt để thi thể này.
Đường Kim trực tiếp móc ra một ít bột phấn rắc lên thi thể của Khổng Tử Thu, thi thể kia phát chốc phân rã thành một đám nước màu vàng rồi bốc hơi mất.
-Ngọc Mỹ Nhân, chúng ta đi thôi. – Đường Kim nói.
Tống Ngọc Đan khẽ gật đầu:
-chúng ta về Mẫu Đơn Các đi, có những việc chúng ta cần thương lượng một chút.
-Mẫu Đơn Các có cơm không? –Đường Kim chợt hỏi.
-nếu chàng muốn ăn tự nhiên sẽ có người đem tới. – Tống Ngọc Đan có chút dở khóc dở cười, đây là lúc nào rồi mà tên gia hỏa này còn nghĩ tới việc ăn uống.
-Ờ, vậy cũng được. – Đường Kim ôm lấy eo Tống Ngọc Đan, trực tiếp thuấn di một cái xuất hiện ở lầu 3 Mẫu Đơn Các.
Tới nơi hắ mới dùng một ánh mắt vô cùng nhiệt thiết nhìn Tống Ngọc Đan:
-Thân ái, hay là để ta nghiên cứu y phục của nàng một chút đi?
Tống Ngọc Đan dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, mười giây sau nàng cư nhiên gật đầu:
-Được a.
Đường Kim ngẩn ra, hắn không ngờ Ngọc Mỹ Nhân đáp ứng sảng khoái như vậy? hình như có gì đó sai sai.
Mười phút sau Đường Kim liền biết sai ở đâu, kiện y phục của nàng căn bản là không cởi xuống được, ít nhất là hắn không có biện pháp cởi ra, Tống Ngọc Đan có lẽ là có cách nhưng nàng tất nhiên sẽ không chịu nói, cứ như thế Đường Kim lại trở về vạch xuất phát, muốn nghiên cứu ý phục của nàng thì trước tiên phải chinh phục được nàng đã.
Tròng mắt khẽ đảo một cái, Đường Kim đột nhiên nói:
-Thân ái, sính lễ hôm nay ta đưa nàng, nàng vừa ý không?
-Chàng đưa sính lễ cho ta khi nào? – Tống Ngọc Đan nhịn không được hỏi lại.
-Ngọc Mỹ Nhân, lẽ nào nàng không thấy giết Khổng Tử Thu là sính lễ tốt nhất sao? –Đường Kim nghiêm túc nói:
-Việc này đại biểu tình ý của ta đối với nàng a, tình nghĩa là vô giá, sính lễ này cũng là vô giá, đây là món quà vô giá mà ta vẫn luôn kiếm tìm cho nàng đó!
Tống Ngọc Đan cười khẽ;
-Chàng biết Khổng Tử Thu lấy gì làm sính lễ cho ta không?
-Cái gì? – Đường Kim có chút hiếu kì.
-Vị trí môn chủ của Thiên Đạo Môn. – Tống Ngọc Đan chậm rãi nói.
-môn chủ Thiên Đạo Môn? –Đường Kim có chút kinh ngạc, sau đó liền lắc đầu;
-Thân ái, môn chủ Thiên Đạo Môn làm sao oai bằng môn chủ phu nhân của Đường Môn được chứ? Cái thứ không ra gì đó mà cũng gọi là sính lễ sao?
Ngừng một chút, Đường Kim mới tò mò dò hỏi:
-Nói ra thì, Ngọc Mỹ Nhân, tên ngu ngốc Khổng Tử Thu kia có thể quyết định được ai làm môn chủ Thiên Đạo Môn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận