Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1237: Ta thích nhất là đuổi tận giết tuyệt.

Một đạo lam ảnh theo thanh âm kia bay vào, trong biệt viện đột nhiên xuất hiện thêm một trung niên nam tử, trung niên nam tử này một thân trường bào màu lam, anh tuấn bất phàm, chỉ là lúc này vẻ mặt đang thoáng lộ vẻ lo lắng.
"Đường Kim, mau thả Thủy trưởng lão ra!" Lam bào nam tử vừa định thân vừa nói.
"Ta quen ngươi sao?" Đường Kim vẻ mặt kinh ngạc nhìn lam bào nam tử,
"Cho dù là chúng ta rất quen thuộc, cũng khôngphải ngươi nói một câu ta liền thả người a.
"Đường Kim, ta là Tống Đạo Tông của Thiên Đạo Môn,thân thể của Thủy trưởng lão hiện tại đã bị hủy, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?" lam bào nam tử vẻ mặt có chút lo lắng.
"Ngươi đã nhận thức ta, lẽ nào ngươi không biết, ta thích nhất là đuổi tận giết tuyệt sao?" Đường Kim sắc mặt khẽ ngưng một cái, sau đó lời nói xoay chuyển,
" À đúng rồi, hình như ta nhớ ra ngươi là ai rồi, tựa hồ ngươi chính là Thiên Đạo Môn môn chủ?"
Kỳ thực Đường Kim không lâu trước mới biết được Thiên Đạo Môn môn chủ cư nhiên cũng họ Tống, có người nói cùng kinh thành Tống gia thật đúng là có chút quan hệ, nghiêm túc mà nói thì kinh thành Tống gia chính là một phân chi của Thiên Đạo Môn, có người từng đồn rằng, Tống Ngọc Đan thực ra chính là hậu bối của Thiên Đạo Môn môn chủ Tống Đạo Tông
Có người nói chính là bởi vì tầng này quan hệ, hơn nữa Tống Ngọc Đan bản thân cũng có thiên tư xuất sắc, cho nên ở Thiên Đạo Môn nàng mới có địa vị cao và được nhiều người tôn sùng, chỉ bất quá tôn sùng kỳ thực cũng chỉ là tương đối thôi, những kẻ ở Thiên Thần Cung kia vừa tới, Tống Ngọc Đan thiếu chút nữa đã bị bán đi, cũng may Thiên Thần Cung chỉ phái tới một cặp huynh đệ , hiện tại cặp huynh đệ kia không thấy tăm hơi đâu nữa, tình cảnh của Tống Ngọc Đan tạm thời tốt hơn được một chút.
"Không sai, ta chính là Thiên Đạo Môn môn chủ, ta vừa biết ở đây xảy ra chuyện liền vội vàng chạy tới, chỉ là không ngờ rằng vẫn tới chậm một bước." Tống Đạo Tông khẽ gật đầu,
"Đường Kim, bất luận thế nào, ta hi vọng ngươi có thể nể mặt ta, tha cho Thủy trưởng lão một con đường sống."
"Vị Tống môn chủ này, ngươi không cảm thấy mình xuất hiện thật trùng hợp sao?" Đường Kim nhưng ngáp một cái,
"Lúc tên gia hỏa của Thủy Hóa Cung này chiếm thượng phong sao không thấy ngươi lộ diện, hiện tại hắn sắp về chầu Diêm Vương thì ngươi vừa hay lại xuất hiện, còn có, ngày hôm nay toàn bộ trưởng lão hội, tựa hồ cũng không ai phát hiện ra động tĩnh ở đây, để cả trưởng lão của Thiên Đạo Môn thường trú ở chỗ này cũng vô ảnh vô tung, lẽ nào đây không phải các ngươi tận lực tạo cơ hội cho đám hàng rởm Tiên giới này sao?"
Tống Đạo Tông trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng lập tức thì khôi phục bình thường, hắn chậm rãi lắc đầu:
"Đường Kim, ngươi đã hiểu lầm, đây chỉ là một sự trùng hợp, trước đó, ta xác thực hoàn toàn không biết gì về chuyện này."
"Kỳ thực hiểu lầm hay không không quan trọng, nửa năm trước ngươi có thể bán đứng ngọc mỹ nhân, hiện tại ngươi cũng có thể bán đứng Băng cung tiểu mỹ nhân của ta." Đường Kim bộ dáng từ tốn nói:
"Nói đơn giản là ta nhìn ngươi không thuận mắt cho nên, lời của ngươi đối với ta mà nói, không có bất kỳ giá trị, ta cũng sẽ không nể mặt ngươi, bởi vì trước mặt ta ngươi không có tư cách.
Tống Đạo Tông vẻ mặt có chút khó coi, hắn đường đường là Thiên Đạo Môn môn chủ, lại bị Đường Kim trực tiếp châm chọc một cách không khách khí như thế, trong lòng hắn tự nhiên có chút khó chịu, bất quá, nhìn cái tiểu nguyên anh vẫn còn đang vùng vẫy trong tay Đường Kim kia , Tống Đạo Tông không có lập tức phát hỏa, chỉ là trầm giọng nói rằng:
"Đường Kim, ta hi vọng ngươi hiểu, nếu như Thủy trưởng lão chết ở chỗ này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Hậu quả theo ngươi nói, chính là lo lắng đám ngu ngốc Tiên giới kia tới tìm phiền phức với ngươi đi?" Đường Kim không cho là đúng nói.
"Đường Kim, vấn đề là bọ họ không chỉ tìm phiền toái với ta mà toàn bộ tiên môn, thậm chí toàn bộ phàm giới, cũng đều có thể phải hứng chịu tai hoạ ngập đầu, ta làm như vậy, cũng là vì nghĩ cho toàn bộ phàm giới" Tống Đạo Tông trong ngữ khí hơi kèm theo một chút tức giận:
"Bây giờ không phải là lúc tranh đấu khí phách với người ta, mà là vấn đề liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ phàm giới...."
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên khiến Tống Đạo Tông trợn mắt há hốc mồm, bởi vì hắn thấy Đường Kim bỗng đột nhiên hạ thủ đem nguyên anh của Thủy Chân Hạo bóp nát thành bột phấn!
"Ngươi, sao ngươi..." Tống Đạo Tông nhất thời dị thường phẫn nộ, không đơn thuần là bởi vì Thủy Chân Hạo đã chết mà là càng bởi vì Đường Kim hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, đây quả thực là một sự nhục nhã đối với hắn!
"Tống môn chủ, nếu như ngươi thực sự cao thượng như vậy thì nhớ kỹ không nên đem chuyện này nói cho người khác biết, ngươi không nói, thì có ai biết?" giọng điệu của Đường Kim có chút ý vị trào phúng, đồng thời hắn bắn ra một ít thuốc bột rắc lên thi thể của Thủy Chân Hạo, thi thể của Thủy Chân Hạo cấp tốc bị hòa hòa tan, mắt thấy chuẩn bị sẽ bốc hơi mất.
Đường Kim nghĩ tên Tống Đạo Tông này đầu óc thật sự có vấn đề, cứ cho là hắn thật sự nghĩ cho phàm giới, chẳng lẽ lại hắn cho rằng hiện tại thả nguyên anh của Thủy Chân Hạo là có thể khiến Thủy Chân Hạo không báo thù sao? Trực tiếp giết chết rõ ràng mới là lựa chọn tốt nhất.
Lắc mình đi tới bên người mỹ nữ váy đen kia, dùng tay kéo nàng đứng dậy tuy rằng nhìn không thấy nàng, nhưng không thể không nói cảm giác ôm lấy thân thể nàng thật đúng là rất thỏa mái, thân thể nàng rất mềm mại, mềm mại như không xương làm cho hắn thoáng cái nghĩ tới cảm giác ôm tiểu nha đầu Hiểu Hiểu kia, mà bất đồng chính là, thân thể của nàng rõ ràng co dãn đàn hồi hơn, bởi vì da thịt nàng càng đầy đặn hơn Hiểu Hiểu.
"Đường Kim, lão phu khuyên ngươi một lời, làm việc tốt nhất đừng nên làm quá tuyệt tình!" Tống Đạo Tông lúc này chỉ lạnh lùng nói một câu, hiển nhiên hắn đối với Đường Kim đã cực kỳ bất mãn.
"Ngươi nếu như còn dám bán ngọc mỹ nhân của ta, thì ngươi cũng sẽ biết cái gì gọi là tuyệt tình chân chính." Đường Kim nhìn Tống Đạo Tông, không chút hoang mang nói một câu, sau đó liền chuẩn bị thuấn di rời đi.
Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị phát động thuấn di thì lạiđột nhiên phát hiện một điểm kim quang từ trên mặt đất phóng tới, nhìn kĩ liền thấy điểm kim quang kia đến từ nơi thi thể Thủy Chân Hạo biến mất, dưới tác dụng của hóa thi phấn, thi thể Thủy Chân Hạo bao gồm cả quần áo ở bên trong đều hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một chiếc vòng tay lập lòe kim quang.
Đường Kim vẫy tay một cái, chiếc vòng tay lập lòe kim quang kia liền bay đến trong tay của hắn, thuận tiện đem vòng tay kia ném vào trong Vòng tay thiên đạo, Đường Kim thuấn di một cái, biến mất tại chỗ.
"Có nhẽ nào thế!" Tống Đạo Tông tức giận hừ một tiếng, sắc mặt dị thường âm trầm, hắn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó liền đột nhiên tiêu thất.
Cực Bắc Băng hàn nơi quanh năm bị vây quanh bởi băng lạnh, ở đây một năm 365 ngày đều không có mấy người lui tới, nhưng hôm nay, trong một mảnh Băng Tuyết bình nguyên bỗng nhiên xuất hiện mười mấy nam nữ.
Lúc này này phiến băng nguyên có vẻ yên tĩnh lạ thường, không gió, không tuyết, đến mười mấy nam nữ này cũng đều có vẻ an tĩnh dị thường, bọn họ chỉ là đứng ở bốn phương tám hướng, đem một nữ tử vây khốn ở chính giữa, chỉ là vây khốn chứ không có động thủ.
Nữ tử bị vây ở chính giữa toàn thân trắng như tuyết,khuôn mặt cũng dùng lụa trắng che đi, ngoại trừ cặp mắt lộ ra ngoài, cả người nàng đều bị bao phủ trong lụa trắng, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, trác tuyệt, cao ngạo, tuyệt thế phong tư của nàng khiến người ta có thể sinh lòng yêu mến từ tận nội tâm.
Đóa Tuyết Liên Hoa tươi đẹp nhất này, chú định sẽ hé nụ phóng ra ánh hào quang lấp lánh giữa muôn trùng băng tuyết nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận