Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1241: Tiểu tam đáng ghét nhất.

-Tiểu muội chỉ là phụng mệnh hành sự, hơn nữa đó là mệnh lệnh của trưởng lão hội, không liên quan tới nàng. – Băng Tuyết Liên nhàn nhạt nói:
-Ngươi hiện tại an nhiên vô dạng rồi, cần gì phải tín toán chuyện nhỏ nhặt này chứ?
-Khối băng nhỏ lão bà, nàng như thế là không đúng rồi, người khác đều muốn giết lão công của nàng rồi mà nàng còn nghĩ là chuyện nhỏ sao? – Đường Kim đầy mặt bất mãn.
-Ngươi buông tiểu muội ra, những việc khác để sau hãi nói. – Băng Tuyết Liên có chút tức giận:
-Tiểu muội thân thụ trọng thương, ngươi để nàng trị thương cái đã.
-Ờ, trị thương rất đơn giản, ta là chủ nợ vĩ đại nhất lịch sử, ta sẽ bảo vệ kĩ càng con nợ của mình. – Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó đột nhiên biến ra một viên đan dược, nhét vào giữa cặp môi đầy gợi cảm của Nguyệt Đàm:
-Tiểu Hắc Nữ, ăn thuốc nào…
Nguyệt Đàm vô thức mở miệng định nói gì đó, kết quả là viên đan dược kia đã trực tiếp tụt xuống cổ họng nàng, đang dược vừa vào miệng liền bị hòa tan, Nguyệt Đàm căn bản không kịp phản ứng, cứ như thế ăn mất viên đan dược không biết là thuốc hay là độc dược nữa.
Băng Tuyết Liên ở một bên vô cùng tức khí nhưng lại không làm gì được, trước giờ nàng luôn là người không giỏi đàm phán, tác phong nhất quán của nàng luôn là dùng bạo lực giải quyết vấn đề, chỉ tiếc là hiện tại nàng không thể dùng bạo lực được.
-Ngượi rốt cuộc muốn thế nào? – Băng Tuyết Liên lên tiếng hỏi.
-Giết người đền mạng, nợ thì phải trả, khối băng nhỏ lão bà thân ái, nàng nói ta muốn thế nào đây? – Đường Kim lười biếng hỏi.
-Tiểu muội còn chưa có giết ngươi, vậy thì cái gì cũng không nợ ngươi! – Băng Tuyết Liên khẽ hừ một tiếng.
-Tiểu Hắc Nữ, xem ra tỷ tỷ của cô không có chút thành ý nào muốn giúp cô trả nợ rồi, xem ra món nợ này cô phải tự mình trả nha. – Đường Kim không để ý tới Băng Tuyết Liên nữa, chỉ nhìn Nguyệt Đàm trong lòng mình nói.
-1 mình ta làm 1 mình ta chịu, ta vốn cũng không muốn liên lụy tới tỷ tỷ. – Nguyệt Đàm đáp, cuối cùng mới nhịn không được hỏi:
-Ngươi vừa cho ta ăn thuốc gì đó?
-Yên tâm đi, không phải độc dược, độc chết cô thì lãng phí quá. – Đường Kim lười biếng nói:
-Nếu đã vậy thì chúng ta đổi sang nơi khác bàn chuyện trả nợ tiếp đi.
-Đừng đi… - Băng Tuyết Liên vừa thấy không đúng vội vàng ngăn cản một câu nhưng tiếc là đã muộn.
Nàng vừa nói ra hai từ thì Đường Kim và Nguyệt Đàm đã biến mất. Băng Tuyết Liên cũng đột nhiên biến mất, nàng xuất hiện ngoài phiến băng nguyên bên ngoài Băng Cung, linh giác vươn ra khắp xung quanh, phút chốc đem toàn bộ động tĩnh xung quanh băng nguyên thu hết vào trong não, nhưng nàng vẫn không thể tìm thấy Đường Kim và tiểu muội, bất quá cùng với lúc đó, một cỗ khí tức âm lãnh đột nhiên ào tới, làm nàng không nhịn được run lên một cái, tựa hồ linh hồn nàng trong khoảnh khắc ấy cũng bởi vì hàn lãnh mà run lên. Trong lòng Băng Tuyết Liên không tự giác được nổi lên một cỗ cảm giác lông tóc dựng đứng, nàng cư nhiên cảm thấy lạnh lẽo? điều này làm sao
có thể?
Linh giác đột ngột thu về, chỉ quét quanh phương viên mười dặm, tới lúc này cỗ khí thức âm hàn kia mới biến mất, bất quá chỉ một giây sau nàng lại cảm nhận được nó, cũng chính là nói cỗ khí tức kia đã ở trong phương viên mười dặm.
Một giây sau cỗ khí tức âm lãnh kia đã khóa chặt nàng.
-Ai? – Băng Tuyết Liên lạnh giọng quát:
-Ra đây cho ta.
Mấy trăm mét phía trước đột nhiên nổi lên một bức băng điêu, không, trên thực tế không phải băng điêu mà là một nữ nhân toàn thân bị băng phong lại, một giây sau hàng băng trên người nữ nhân kia đột nhiên hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, tổ hợp lại thành một cỗ phong bạo băng hàn cực mạnh, lấy khí thế không thể ngăn cản cuốn về phía Băng Tuyết Liên.

Đường Kim ôm theo Nguyệt Đàm thuấn di một cái tới thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu.
-đại sắc lang, vừa rồi sao ngươi vừa tới đã chạy đi rồi…a… - Hiểu Hiểu còn chưa dứt lời đột nhiên kêu lên chói tai:
-Sao ngươi lại đưa con tiểu tam thối này về đây?
-Ách, cái gì mà tiểu tam thối? – thanh âm chói tai của Hiểu Hiểu thiếu chút nữa đã dọa cho Đường Kim một trận, hắn có chút kinh ngạc nhìn Hiểu Hiểu, sau đó đột nhiên giống như phát hiện ra một châu lục mới:
-Ý, tiểu nha đầu, cô cao lên rồi, cũng lớn lên rồi nha.
Nửa năm không gặp Hiểu Hiểu đã biến hóa rất nhiều, không những cao hơn mà thân hình gầy gò lúc trước cũng thay đổi rất mạnh, rõ rằng nhân chính là phần ngực vạn lý trường thành lúc trước của nàng, hiện tại cư nhiên đã nổi lên rất rõ ràng, đương nhiên cho dù là thế thì dáng người của nàng vẫn còn kém tiểu la lị Bối Hương Hương một chút.
-Cô ta chính là tiểu tam, là tiểu tam đáng ghét nhất thế giới, vì muốn cướp chồng ta cư nhiên đi phẫu thuật chỉnh hình giống hệt với ta. – Hiểu Hiểu một bộ dáng đầy tức khí, dùng ngón tay chỉ vào Nguyệt Đàm trong lòng Đường Kim, nhưng ngay sau đó lại hỏi:
-Ta thật sự lớn lên rồi sao?
Lúc Hiểu Hiểu hỏi câu này còn không quên cố ý ưỡn ngực lên một chút, xem ra thứ nàng quan tâm nhất vẫn là bộ ngực a.
-Ừm, lớn lên rồi, bất quá còn chưa đủ. – Đường Kim nghiêm trang nói:
-Tiểu nha đầu, cô còn phải tiếp tục nỗ lực a, tiền đồ quang minh nhưng con đường còn nhiều gập gềnh, cô nhất định phải khắc phục khó khăn, dậy thì thành công nha.
-Ừ, Sau này dáng người của ta nhất định sẽ không kém con tiểu tam thối này. – Hiểu Hiểu chỉ Nguyệt Đàm nói.
-Ta không phải tiểu tam. – Nguyệt Đàm nhịn không được nữa, nàng buồn bực không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên trở thành tiểu tam.
(tiểu tam: con giáp thứ 13, người cướp chồng người khác)
-Ngươi không phải tiểu tam cần gì phải chỉnh dung? – Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Nguyệt Đàm hỏi.
-Ta không có chỉnh dung. – Nguyệt Đàm có chút cạn lời, tiểu tam và chỉnh dung có quan hệ gì chứ? Lẽ nào thời đại bây giờ làm tiểu tam đều phải chỉnh dung?
-Ngươi không chỉnh dung thì làm sao lại giống ta như đúc thế? – Hiểu Hiểu lí lẽ hùng hồn nói.j
-Bởi vì ta có khả năng là tỷ muội ruột của cô. – Nguyệt Đàm khẽ chần chừ một lát rồi nói.
-Ta mới không thèm làm tỷ muội ruột với cô, cô là đồ tiểu tam thối muốn cướp chồng của ta. – Hiểu Hiểu tức giận phì phì nói, sau đó mới quay sang phía Đường Kim:
-Êi, sao ngươi lại đưa cô ta tới đây? Ngươi cư nhiên dám đem cả tiểu tam về nhà để thị uy, ngươi làm thế là không có đạo đức!
Đường Kim nhất thời cạn lời không hiểu sao Hiểu Hiểu giỏi suy diễn đến vậy.
-Tiểu nha đầu, cô ta nợ ta một món nợ, tới đây để gán nợ đấy. – Đường Kim nghiêm trang nói:
-nếu như ta không đưa cô ta tới thì ta sẽ lỗ vốn mất, ta thiệt thòi thì cũng ngang như nàng phải thiệt thòi, nàng nói có phải không?
-Cảnh cáo, cảnh cáo, tiểu lão bà số 3… - điện thoại bỗng nhiên rung mạnh lên, Đường Kim không thèm để ý, chắc là khối băng nhỏ kia không tìm thấy Tiểu Hắc Nữ nên mới bấm cầu cứu để gọi hắn, cứ để nàng lo lắng một chút rồi nói sau.
Tạm thời tắt tiếng điện thoại đi, mặc kệ nó tự mình rung, Đường Kim nhìn Hiểu Hiểu nói:
-Tiểu nha đầu, nàng còn nhớ tên sát thủ biết ẩn thân kia không?
-Nhớ chứ, ta đang tìm hắn đấy, chỉ tiếc là tìm không thấy. – Hiểu Hiểu lập tức đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận