Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1246: Cái chết của Thủy Tinh.

Nhưng lần này Đường Kim lại giống như sớm đã có dự liệu trước, thân thể đột nhiên treo ngược lên hư không, đầu hướng xuống đất, đồng thời đánh một chưởng xuống dưới.
Một tiếng hừ lạnh đầy âm lãnh vang lên, theo khí tức âm hàn kia, một cánh tay trắng như xương trắng nhanh chóng nhô lên tiếp lấy một chưởng của Đường Kim.
Trong khoảnh khắc đó hai người giao thử liền đổi thành công kích cứng đối cứng trực tiếp nhất, rất hiển nhiên nếu như là cứng đối cứng thì Đường Kim sẽ chết chắc, cho dù hắn cũng có tu vi Nguyên Anh kì nhưng hắn cũng chỉ mạnh hơn Nguyên Anh sơ kì bình thường một chút, còn lâu mới có thể so được với người đã tiếp cận Nguyên Anh điên phong như Thủy Tinh.
Nhưng biết rõ là như thế Đường Kim vẫn không tránh không né mà càng là cấp tốc nghênh đón.
Thủy Tinh xác nhận bản thân sẽ chiếm được thượng phong cho nên cũng không chịu bỏ qua cơ hội hiếm có này, cứ như thế hai cánh tay liền chạm vào nhau, cứng đối cứng một chiêu
Ngay lúc hai cánh tay vừa chạm vào nhau, Đường Kim đột nhiên túm lấy tay Thủy Tinh, sau đó phát động thuấn di.
Một giây sau Đường Kim đã xuất hiện ở một phiến xa mạc, đồng thời cùng với lúc đó một cỗ khí tức âm hàn bàng bạc cũng từ bàn tay hắn trào lên, nhưng cỗ khí tức kia còn chưa kịp hoàn toàn tiến nhập vào thể nội thì Đường Kim đã đột nhiên buông tay rồi lập tức phát động thuấn di.
Thiên đạo chân khí trong thể nội cấp tốc vận chuyển, áp chế cỗ khí tức âm hàn vừa mới tiến vào trong người, trong lòng Đường Kim lúc này mới có chút vui vẻ, lần này mạo hiểm như vậy cuối cùng cũng thành công, nếu đã không thể làm thịt được nữ nhân này trên phiến băng nguyên kia, vậy thì hãy để phiến sa mạc này trở thành nơi chôn thây của ả đi.
-Đây là nơi nào? –thanh âm kèm theo chút kinh hãi của Thủy Tinh vang lên.
Nhìn phiến sa mạc cát vàng kéo dài đến tận bốn phía chân trời này, trong lòng Thủy Tinh bắt đầu nổi lên cảm giác hoang mang sợ hãi, ở trong băng nguyên ả giống như cá gặp nước, thậm chí có thể xưng là vô địch, nhưng ở nơi sa mạc này thực lực của ả không thể nào đề thăng lên được, thậm chí còn bị khắc chế mà giảm đi một chút, Hàn Băng Quyết ả tự mình chỉnh sửa lại nhất định phải trong điều kiện băng thiên tuyết địa mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
Càng làm ả kinh hoàng hơn là Đường Kim làm cách nào để đưa theo bản thân tới đây? Xung quanh Băng Cung bán kính ngàn dặm đều là băng tuyết, căn bản không thể có sa mạc.
Đường Kim không nói gì hết, chỉ dùng cách tấn công đề đáp trả Thủy Tinh, hắn không muốn cũng không thể lãng phí thời gian thêm nữa, hắn phải giải quyết nữ nhân này trong thời gian ngắn nhất.
Năng lực thuấn di được Đường Kim phát huy đến mức tận cùng, ngàn vạn đạo chưởng ảnh từ bốn phương tám hướng vây lấy Thủy Tinh, giống như ngàn vạn cao thủ Nguyên Anh sơ kì cùng lúc tấn công Thủy Tinh.
Thủy Tinh vừa tách khỏi băng nguyên liền như cá ra khỏi nước, tuy rằng cảm giác được hung hiểm vạn phần nhưng tiếc là ả không thể nào ẩn thân được nữa, tốc độ phản ứng cũng bị chậm đi rất nhiều, lần này quả đúng như dự liệu của Đường Kim, tất cả các đạo chưởng ảnh hắn đánh ra đều cùng lúc đánh trúng Thủy Tinh.
-a… - Thủy Tinh phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết, mở to miệng phun ra một ngụm máu tươi: phụt!
Thủy Tinh vẫn đứng tại chỗ, thân thể như lá liễu trong gió, đung đưa đung đưa nhưng không có ngã xuống.
Lần công kích thứ hai của Đường Kim cũng ập tới ngay sau đó, lần này Đường Kim vẫn là dùng toàn lực, ngàn vạn đạo trưởng ảnh lại một lần nữa đánh về phía Thủy Tinh.
Phanh!
Không gì ngăn trở, vô số đạo chưởng phong lại đánh lên người Thủy Tinh, lần này Thủy Tinh thậm chí còn không kịp hét thảm một tiếng, thoàn thân đã biến thành một đoàn thịt nhão, đến cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy chốn, trực tiếp bị ép chết.
Đường Kim phát động thuấn di trở về phòng bếp của mình, ôm lấy Băng Tuyết Liên còn đang kinh ngạc đưa nàng trở lại Băng Cung mới buông nàng ra.
-Thủy Tinh chết rồi, ta cần phải trị thương! – Đường Kim nhanh chóng nói một câu rồi khoanh chân luôn tại chỗ, vừa rồi 2 chiêu của hắn tuy rằng đã thành công nhưng cỗ âm hàn chi khí trong người hắn đã bắt đầu làm loạn trong kinh mạch.
Đường Kim nhanh chóng tiến vào nhập định, khu động thiên đạo chân khí trong người, tuy rằng cỗ khí tức âm hàn kia rất cổ quái cũng rất cường đại nhưng thiên đạo chân khí dường như là khắc tinh của nó, dưới sự tiến công của thiên đạo chân khí, âm hàn chi khí dần dần bị đẩy lui.
Thời gian dần dần trôi đi, khi Đường Kim từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối, lúc này cỗ hàn khí kia đã bị hắn hoàn toàn khu trừ, thương thế lúc trước cũng đã hoàn toàn khôi phục.
Đúng dậy, Đường Kim vô thức đưa mắt nhìn bốn phía một cái nhưng lại không thấy Băng Tuyết Liên, linh giác lập tức triển khai tìm kiếm, sau đó hắn lập tức phát hiện ra vị trí của nàng.
Đóa Tuyết liên hoa xinh đẹp kia lúc này không ở trong Băng Cung mà đang đứng trên băng nguyên, giờ phút này băng nguyên không còn bình tĩnh nữa mà đã nổi lên đầy trời gió tuyết.
Hàn phong quét qua, tuyết trắng bay bay, Băng Tuyết Liên lẳng lặng đứng giữa đầy trời băng tuyết, trên mặt nàng vẫn đeo khăn lụa trắng, mỹ mâu khẽ nhắm lại giống như đang ngủ, nhưng cho dù là thế phong tư trác tuyệt bất phàm của nàng vẫn hiển lộ ra rất rõ ràng.
Đường Kim đứng cách Băng Tuyết Liên không tới mười mét, yên lặng đứng một chỗ, lúc này Băng Tuyết Liên cho người ta một cảm giác rất đặc biệt, nàng giống như hoàn toàn dung hợp với trời đất đầy băng tuyết này, cứ giống như nàng chỉ cần vừa rời đi thì băng tuyết đầy trời cũng sẽ biến mất.
-Đúng là một khối băng nhỏ trời sinh. – Đường Kim cuối cùng cũng cảm thán một câu, hắn có thể nhìn ra được, Băng Tuyết Liên kì thực không phải là đang tùy ý đứng ở nơi đó, thật ra nàng đang tu luyện, dùng một phương thức rất đặc biệt để tu luyện.
-Bỏ đi, hiện tại không làm phiền nàng nữa. –Đường Kim có một loại cảm giác Băng Tuyết Liên thật ra cũng biết hắn đang ở bên cạnh, nàng chỉ cố ý không thèm để ý tới hắn mà thôi.
Điều duy nhất làm Đường Kim cảm thấy buồn bực là khối băng nhỏ này không quan tâm đến Tiểu Hắc Nữ kia nữa sao?
Đường Kim trở về trong Băng Cung nhìn sư phụ đang bị băng phong một cái, sau đó mới thuấn di rời đi, tới thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu, hắn vẫn còn chưa thanh toán xong món nợ với Tiểu Hắc Nữ kia a.
-Cũng không biết tiểu nha đầu Hiểu Hiểu làm thế nào để giúp ta thu nợ., ờm, vẫn là ta tự mình thu nợ thì hơn. –Đường Kim lẩm bẩm một câu, trong lòng thì hơi có chút lo lắng, tiểu nha đầu sẽ không giết Tiểu Hắc Nữ chứ?
-Tiểu nha đầu, Tiểu Hắc Nữ kia đâu? –Đường Kim vừa tới liền thấy Hiểu Hiểu nhưng không thấy Nguyệt Đàm đâu, hắn vội lên tiếng hỏi.
Hiểu Hiểu quay đàu lại nhìn Đường Kim, một bộ dáng không cao hứng:
-Ngươi làm gì mà vừa tới đã hỏi tiểu tam đáng ghét kia? Có ai làm chồng như ngươi không hả? ta không thèm để ý tới ngươi nữa.
Đường Kim nhất thời hơi buồn bực, tiểu nha đầu quả nhiên là không đáng tin, thật không nên để Tiểu Hắc Nữ ở lại đây.
Nghĩ một chút, Đường Kim cuối cùng cũng hỏi lại:
-Tiểu nha đầu, Tiểu Hắc Nữ kia vẫn còn sống chứ?
-Không biết. – Hiểu Hiểu tức khí đáp.
-Vậy có thể cho ta biết Tiểu Hắc Nữ kia tại sao không có ở đây không? – Đường Kim rất buồn bực, hắn vốn đang hí hửng định để Tiểu Hắc Nữ kia lấy thân trả nợ, hiện tại Tiểu Hắc Nữ cư nhiên bị tiểu nha đầu giấu đi đâu không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận