Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1286: MƯA LỚN KHUYNH THÀNH

Đường Kim đã hoàn toàn trầm mê vào thân thể vô cùng tuyệt vời của Ninh Tâm Tĩnh, hết thảy thế giới bên ngoài cũng bị hắn dứt khoát dứt bỏ, nhưng dù vậy, thân là một người tu tiên Nguyên Anh kỳ, một khi cảm giác được thứ gì có khả năng uy hiếp, thân thể hắn vẫn theo bản năng sinh ra báo động, ví dụ như là hiện tại.
Giờ khắc này, hắn có một loại cảm giác bị dò xét, hơn nữa là bị một người tu tiên khác dò xét, điều này làm cho Đường Kim nhất thời đình chỉ động tác, linh giác cường đại trong nháy mắt tản ra, tìm kiếm người tu tiên đang dò xét hắn, nhưng mà, linh giác vừa mới tản ra, cái loại cảm giác bị dò xét lập tức biến mất, mà ở trong phạm vi ít nhất mười dặm đều không tìm ra người tu tiên khác.
"Như thế nào a?" Thanh âm kiều mỵ của Ninh Tâm Tĩnh vang lên bên tai Đường Kim, Đường Kim đột nhiên không nhúc nhích làm cho nàng cảm thấy có chút không bình thường.
"Không có gì." Đường Kim thu hồi linh giác, rồi sau đó ôm Ninh Tâm Tĩnh thuấn di rời khỏi đỉnh núi, hắn đã ý thức được người tu tiên kia hẳn là không phải cố ý dò xét hắn, chẳng qua là ở phụ cận nơi này dùng linh giác tìm tòi cái gì đó mà thôi, hơn nữa hắn còn phát hiện, đối phương kỳ thật căn bản còn không có phát hiện hắn, linh giác vốn không kéo dài đến nơi đây thì đã bị hắn cảm giác được, rồi sau đó linh giác cường đại của hắn đột nhiên triển khai, trực tiếp đã dọa lui người kia.
Nếu là bình thường, Đường Kim có lẽ còn có thể mở rộng phạm vi linh giác để tìm bằng được người tu tiên kia, nhưng hiện tại hắn không có tâm tình đó, hắn còn có một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành cộng thêm dáng người nóng bỏng sắp được hưởng dụng, còn chuyện cỏn con này, tránh ra một vạn tám ngàn dặm đi!
Đường Kim ôm Ninh Tâm Tĩnh trực tiếp xuất hiện ở sườn núi chỗ bên trong biệt thự, mà ở trên giường lớn giữa phòng ngủ, hai người tiếp tục ác chiến không ngớt.
Ngày hôm sau, thời điểm sáng sớm.
Phòng ngủ khắp nơi đều có quần áo, tiếng chuông di động vang lên không ngừng, đó là quần áo của Ninh Tâm Tĩnh, tối hôm qua thời điểm Đường Kim mang theo nàng từ đỉnh núi trở lại nơi này cũng thuận tiện đem cả quần áo cùng về luôn.
Ga trải giường hở ra một chút, rốt cục tìm thấy một cánh tay trắng như tuyết, một nửa bờ lưng trần trắng noãn cũng hiển lộ ra, chỉ cần một phần cơ thể trắng nõn nà như vậy cũng đủ để cho vô số nam nhân điên cuồng, mà khuôn mặt đẹp kinh tâm động phách của Ninh Tâm Tĩnh xuất hiện thì bất luận nam nhân nào thấy một màn như vậy cũng không tự chủ mà mê say.
Chẳng qua, có thể hưởng thụ hết thảy điều này, lại chỉ có một người, cũng chính là Đường Kim còn đang bị Ninh Tâm Tĩnh đè nặng lên người.
Ninh Tâm Tĩnh không có rời giường, chỉ hơi vẫy tay, di động liền đột nhiên bay lên, rơi xuống tay nàng, rồi sau đó, nàng liền bấm nút nhận cuộc gọi.
"Ta là Ninh Tâm Tĩnh...... Cái gì? Được, ta sẽ mau chóng trở về." Ninh Tâm Tĩnh vừa mới tắt điện thoại, một cỗ cảm giác khác thường tê dại lại đột nhiên truyền khắp toàn thân, làm cho nàng kìm lòng không được phát ra một tiếng rên rỉ mất hồn, không cần nhìn cũng biết là tiểu nam nhân lại bắt đầu hưởng dụng sữa thiên nhiên của hắn.
"Ta phải đi a." Ninh Tâm Tĩnh theo bản năng đem thân thể ấn xuống một chút, tựa hồ muốn đưa ngực xuống gần hơn để Đường Kim có thể cảm thoải mái hưởng thụ sữa thiên nhiên.
Đường Kim hung hăng mút mấy ngụm, sau đó rốt cục lưu luyến rời miệng ra, lúc Ninh Tâm Tĩnh vừa mới nhận điện thoại hắn cũng đã tỉnh lại, biết Ninh Tâm Tĩnh lập tức phải về Đồ Long cao ốc.
Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên nhảy lên, đem dáng người cao gầy đẹp đẽ mà lại đẫy đà vô cùng hoàn toàn bại lộ ở bên trong không khí, bất quá không đến một phút đồng hồ, nàng đã ăn mặc chỉnh tề, chợt lóe thân đi tới cửa, lại nhớ tới cái gì, nhanh chóng lắc mình trở lại bên giường, hôn nhẹ lên trên gương mặt Đường Kim, sau đó mới mở cửa rời đi.
Tiếp theo, Ninh Tâm Tĩnh liền biến mất trong cơn mưa to.
Đúng vậy, mưa to ngày hôm qua bắt đầu từ giữa trưa liên tục đến bây giờ cư nhiên còn không dừng lại, đây là cơn mưa to nhất mà thành phố Ninh Sơn gần trăm năm qua mới gặp phải, đồng thời cũng mang đến một hồi tai nạn cho thành phố Ninh Sơn, nội thành hơn phân nửa bị lụt, số dân tử vong cùng mất tích đã mấy chục người, tổn thất thảm trọng.
Đồ Long cao ốc tự nhiên vẫn bình yên vô sự, làm tổng bộ cho Đồ Long đặc công tổ, Đồ Long cao ốc trước khi kiến tạo đã sớm phòng bị sự tình cùng loại phát sinh, bất luận là lũ to hay là động đất, trên cơ bản cũng không thể ảnh hưởng tới Đồ Long cao ốc, hơn nữa, vị trí của Đồ Long cao ốc cũng là nơi rất cao trong thành phố Ninh Sơn, bởi vậy cho nên thật ra không có gặp được phiền toái gì.
Chính quyền thành phố Ninh Sơn đã bắt đầu tổ chức cứu tế, mà sự tình như thế này tự nhiên không cần đặc công của Đồ Long đi làm, chẳng qua, so sánh mà nói, ở chỗ Đồ Long có rất nhiều trang bị tiên tiến, cho nên Ninh Tâm Tĩnh cũng yêu cầu thủ hạ chú ý các phương diện cùng tình huống, nếu có vấn đề mà nhân viên cứu tế không thể giải quyết thì bọn họ ra mặt một chút cũng không sao.
Mà mặt khác, trước mặt tai nạn luôn có những người thích nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thậm chí thế lực nước ngoài cũng sẽ âm thầm nháo sự ở phía sau, cho dù thành phố Ninh Sơn không phải thành phố lớn, nhưng tổng bộ Đồ Long ngay tại nơi này thì rất khó nói bọn họ liệu có làm khó dễ phía sau không, nguyên nhân vì như thế, Ninh Tâm Tĩnh mới phải trở lại tổng bộ, tự mình tọa trấn, để tránh chuyện ngoài ý muốn.
Đường Kim cũng không nghĩ tới trận mưa to này mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, cho nên khi hắn từ cuộc gọi của Ninh Tâm Tĩnh biết được chuyện này, mặc dù có chút không muốn rời khỏi vưu vật tuyệt sắc vừa mới tới tay, nhưng vẫn như cũ để nàng đi, hơn nữa, sau khi Ninh Tâm Tĩnh rời khỏi không tới vài phút, hắn cũng mặc quần áo rời giường, ra ngoài biệt thự.
Bầu trời thành phố Ninh Sơn vẫn như cũ bị mây đen bao phủ, mưa to không có chút dấu hiệu giảm xuống, thành phố Ninh Sơn cũng không phải một địa phương hay có thiên tai, bão lũ lại rất ít khi phát sinh, mà nguyên nhân vì thế, mưa to lần này đối với thành phố mà nói chính là một tai nạn càng lớn hơn nữa, bởi vì nơi này vốn không có kinh nghiệm ứng đối, một ít phòng ở xây dựng cạnh bờ sông, may ra thì thành một cái bể bơi, còn đen đủi thì hoàn toàn bị bao phủ.
Đường Kim thuấn di một cái, đi tới biệt thự của Tần gia, cho dù Tần Thủy Dao ở kinh thành cách đây rất xa, Tần Khinh Vũ cũng vào Thiên đạo tiên cảnh, nhưng Đường Kim vẫn khá quan tâm địa phương này, hắn tin tưởng Khinh Vũ tỷ tỷ cũng rất để ý, nếu nơi đây bị bao phủ hoặc sập mà nói, hắn cảm thấy Khinh Vũ tỷ tỷ cũng sẽ không vui.
Biệt thự không có một bóng người, bất quá, Đường Kim cũng rất nhanh nhẹ nhàng thở ra, cứ cho là nơi này cũng không phải nơi cao nhất của thành phố Ninh Sơn, nhưng xung quanh biệt thự hệ thống chống lụt cũng là tương đối tốt, hơn nữa nền biệt thự cũng cao hơn các kiến trúc gần đó xấp xỉ một mét, bởi vậy mặc kệ chỗ khác đều có nơi đã bị ngập hoặc nhiều hoặc ít, nhưng biệt thự của Tần gia vẫn còn bình yên vô sự.
Ngồi ở sô pha trong phòng khách, Đường Kim suy tư một lát, lấy di động ra, gọi cho Ninh Tâm Tĩnh một cuộc điện thoại.
Rất nhanh sau đó, Ninh Tâm Tĩnh dùng thanh âm có chút ôn nhu truyền đến:
"Chàng tiếp tục ngủ a, buổi tối ta hẳn là sẽ trở về......"
"Ta đã dậy rồi." Đường Kim lần này ngắt lời của Ninh Tâm Tĩnh:
"Nàng phái người đi xác nhận một chút Tuyết Nhu cùng Thanh tỷ các nàng xem người nhà của họ có việc gì hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận