Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

CHƯƠNG 1301: TA CỐ Ý ĐÁ HẮN TỈNH

"Ta biết, ta cố ý đá hắn tỉnh." Đường Kim thuận miệng nói một câu, sau đó lầm bầm,
"Không đúng, lấy thân phận của ta không thể cả ngày cùng loại côn đồ này so đo, để cho người khác đến xử lý đi."
Đường Kim vừa nói liền lấy di động, nhưng không có gọi điện thoại, chỉ bấm mấy cái, sau đó liền thu hồi, quay đầu nhìn Tô Vân Phi:
"Thân ái, nàng hỏi một chút xem cha mẹ muốn ở thị trấn hay đi tỉnh thành? Nếu bọn họ nguyện ý ở nơi này, chúng ta đợi lát nữa đi mua cái phòng ở đi."
"Đúng vậy, thúc thúc thẩm thẩm, các ngươi hay là cũng ở thị trấn đi." Tô Manh đối với việc này cũng rất nhiệt tinh:
"Nếu chưa quyết định thì chọn cùng tiểu khu với chúng ta cũng không tồi, còn có khá nhiều phòng ở."
"Này, phòng ở đây rất đắt tiền đúng không?" Phụ thân Tô Vân Phi thoáng chần chờ một chút nói.
"Cũng không đắt a, chỗ chúng ta dù sao cũng là địa phương nhỏ, nên chỉ khoảng vài ba ngàn một mét, tiểu khu biệt thự giống chúng ta không đến hai trăm vạn còn có cái sân, rất có lợi ích thực tế." Tô Manh nhanh chóng nói.
"Hai, hai trăm vạn?" Mẫu thân Tô Vân Phi vẻ mặt có chút dại ra, đừng nói hai trăm vạn, hai mươi vạn đối với nàng mà nói đã đắt lắm rồi.
"Cha, mẹ, tiền thì các người đừng lo lắng, quan trọng là các người nguyện ý ở thị trấn không? Kỳ thật, nếu các người không sợ xa thì cũng có thể đi tỉnh thành, chúng ta có thể mua ở chỗ đó." Tô Vân Phi hiện tại cũng đã mặc kệ bất cứ giá nào, dù sao nàng xem như đã bị Đường Kim bao dưỡng, nếu không có cách nào chạy khỏi lòng bàn tay của hắn, vậy trước tiên vì phụ mẫu làm chút chuyện, để bọn họ có cuộc sống tốt nhất đã.
Về phần Đường Kim rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nàng kỳ thật không biết, nàng chỉ cảm thấy Đường Kim hẳn là người có tiền, ít nhất mua cho ba mẹ nàng căn nhà hẳn là không phải vấn đề lớn.
"Tỉnh thành quá xa, hơn nữa cuộc sống không quen, ta khẳng định không ở được, thị trấn nơi này thì còn tạm được, cách nhà cũ cũng không xa, đến lúc đó còn có thể trở về." Phụ thân Tô Vân Phi thoáng chần chờ một chút nói.
"Vậy ở thị trấn mua nhà đi." Tô Vân Phi nhìn ra được phụ thân kỳ thật đã có chút động tâm, rồi sau đó nàng liền hỏi đường muội:
"Tô Manh, tiểu khu các ngươi hiện tại có phòng không? Tốt nhất là đã lắp đặt thiết bị tốt, có thể trực tiếp vào ở."
"Lắp đặt thiết bị tốt?" Tô Manh một bộ dáng suy tư,
"Phòng mới hình như cũng chưa lắp đặt, nếu muốn mua kiểu đó thì chỉ có phòng cũ, này, các ngươi nguyện ý mua phòng cũ không?"
"Ta thật ra biết có phòng mới nhưng đã lắp đặt thiết bị tốt nhất." Tô Bách lúc này lại mở miệng,
"Manh Manh ngươi hẳn là biết, chính là chỗ ở của Đào thúc thúc, bọn họ vừa mua phòng ở, tháng trước mới lắp đặt xong, còn chưa có vào ở đâu."
"Đào thúc thúc sao? Phòng ở đó thật ra thực sự rất tốt, thiết bị cũng rất đắt đỏ, bất quá, đó là Đào thúc thúc mua cho con trai hắn cơ mà?" Tô Manh có chút kinh ngạc,
"Hắn hẳn sẽ không bán chứ?"
"Vốn sẽ không, bất quá, nhà Đào thúc thúc gặp chuyện, hiện tại chuẩn bị bán đi, thời điểm mua gần hai trăm vạn, các thiết bị nội thất tân trang lại thêm hai trăm vạn, hắn hiện tại cần tiền gấp, tính ba trăm vạn liền bán được, nhưng điều kiện tiên quyết là một lần thanh toán hết." Tô Bách nói tới đây, nhìn về phía Đường Kim,
"Tiểu Đường, nếu các ngươi có ý muốn mua, đợi lát nữa có thể đi xem phòng ở một chút."
"Tốt, hiện tại đi xem." Đường Kim một lời đáp ứng, sau đó liền lôi kéo Tô Vân Phi đứng dậy, "Đi thôi!"
Đường Kim lôi kéo Tô Vân Phi đi ra khỏi phòng, đám người Tô Manh tuy rằng cũng đã đứng dậy, nhưng đến cửa thì dừng lại, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ phát hiện bên ngoài đã có mấy chục người vây quanh.
Khách sạn này bốn phía quanh lầu hai đều là phòng, ở giữa cũng có một ít bàn ăn, vốn cũng có vài người còn đang ăn cơm, bất quá hiện tại, những người đó đều đã ào ào rời đi, bởi vì mấy chục thanh niên cầm các loại vũ khí đang tụ tập ở trong này, mà phía trước bọn họ là một nam tử nhã nhặn có chút chật vật, đúng là Giang Hải.
Bốn phía không ít phòng đang mở cửa, rất nhiều người tránh ở bên trong vây xem, một ít người lá gan có vẻ nhỏ thì vụng trộm bỏ chạy, những người còn lại đã bắt đầu nghị luận.
"Kia không phải Giang lão đại sao? Hắn đang làm gì?"
"Giang lão đại bị người khác đánh vỡ đầu, hẳn là chuẩn bị tìm người tính toán sổ sách đi."
"Ai mà lá gan đủ lớn a, ngay cả Giang lão đại cũng dám đánh......"
"Mặc kệ là ai, lúc này chết chắc rồi......"
Ngay khi những người này còn đang nghị luận, Đường Kim cùng Tô Vân Phi đi khỏi phòng cá nhân, rồi sau đó, Giang Hải liền mang theo thủ hạ xông tới.
"Tiểu tử, ngươi rất không biết điều !" Giang Hải có chút âm trầm nhìn Đường Kim,
"Ta vốn định chỉ cho ngươi một con đường sáng lạn tràn ngập tinh tú, nhưng ngươi lại chọn qua cầu Nại hà bước xuống địa ngục!"
"Ồ, tên côn đồ mà cũng có văn hóa như vậy? Nói chuyện thoạt nhìn rất có chiều sâu!" Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Giang Hải, sau đó lắc đầu,
"Giả vờ văn vẻ thật là một loại bệnh, bất quá nghe nói rất khó trị."
Mọi người vây xem đã rớt hết mắt xuống đất, nháo nửa ngày, người Giang lão đại muốn đối phó chỉ là một tiểu tử như vậy? Hơn nữa, đường đường là Giang lão đại, ở huyện Lâm Biên dậm chân một cái là gây ra động đất, cư nhiên bị một thằng nhóc coi thành tên tiểu côn đồ trên đường phố?
"Tiểu tử, ta biết ngươi rất giỏi đánh nhau, bất quá, ta thật muốn nhìn, ngươi có thể đánh thắng được ba mươi sáu thủ hạ này của ta hay không!"
Giang Hải hừ nhẹ một tiếng,
"Ta có điều này muốn nói cho ngươi, chỉ biết cậy mạnh là vô dụng, ngươi lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người!"
"Kỳ thật ta có thể đánh thắng được bọn họ, có điều ta cảm thấy bọn họ không xứng để ta ra tay." Đường Kim duỗi eo, "Ài, các ngươi hôm nay vận khí tốt, chỉ cần không phản kháng ta tin tưởng các ngươi sẽ không chết."
"Thật là chuyện cười!" Giang Hải cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên, "Đều lên cho ta!"
Thùng thùng thùng thùng......
Tiếng bước chân nặng nề đúng lúc này vang lên, đây là tiếng bước chân rất nặng nhưng cũng thực chỉnh tề, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người nghĩ đây là thủ hạ của Giang Hải cùng nhằm vào Đường Kim, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, tiếng bước chân đến từ cầu thang.
Mấy chục thủ hạ trong chớp mắt vọt tới chỗ Đường Kim, đám người Tô Manh nhất thời đều lo lắng không ngừng. Mẫu thân Tô Vân Phi thậm chí hô một câu:
"Vân Phi, mau vào!"
Nhưng gần như cùng thời gian đó, mấy chục binh lính võ trang hạng nặng vọt tới, tạch tạch mấy tiếng, mấy chục khẩu súng nháy mắt nhắm vào đám thủ hạ của Giang Hải, đồng thời truyền đến mấy tiếng nói trầm thấp.
"Không được nhúc nhích!"
"Ngồi xổm xuống, tay đưa lên cao ôm đầu!"
"Không được động đậy, nếu không lão tử giết ngươi!" ......
Nhìn mấy cái họng súng nhắm vào chính mình, Giang Hải lúc này mặt mũi trắng bệch, mà người xem xung quanh cũng câm như hến, trong lòng lại khó hiểu không thôi, chuyện này rốt cục là như thế nào?
"Các vị, có phải nhầm người hay không?" Giang Hải cố nén bất an, miễn cưỡng lộ một nụ cười, hỏi quan quân đứng đầu.
Người này đột nhiên vung một cái báng súng nện lên đầu Giang Hải, làm Giang Hải quỳ rạp xuống đất, sau đó hắn liền bước đi đến trước mặt Đường Kim, làm dấu hiệu xin chào trong quân đội:
"Đệ tam tiểu đội trực thuộc Ninh Sơn phân đội, thuộc Thiên Nam đặc chủng đại đội, tham kiến thủ trưởng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận