Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1327: Ta là lão công của nàng.

-Ta tên Đường Kim, ta là lão công của nàng, đương nhiên là quan trọng với nàng rồi. – Đường Kim bắt đầu lừa bịp Đại Hắc Nữ ngốc nghếch:
-Tóm lại là ta chính là người quan trọng nhất đối với nàng trên thế giới này, là nam nhân duy nhất của nàng, còn có Đại Hắc Nữ chính là biệt danh của nàng, nàng có một muội muội gọi là Tiểu Hắc Nữ.
Kì thực Đường Kim không biết Nguyệt Minh Lung bao nhiêu tuổi, bất quá chỉ nhìn dung mạo mà nói, Nguyệt Minh Lung kì thực mới chỉ khoảng ngoài đôi mươi, đương nhiên tuổi thật của nàng không có ít như thế, nhưng đối với tu tiên giả mà nói, tuổi tác cũng không quan trọng lắm, nói Nguyệt Minh Lung là tỷ tỷ của Nguyệt Đàm cũng chẳng có vấn đề gì.
Dù sao Đại Hắc Nữ cũng đã biến ngốc, tùy tiện nói với nàng cũng được, tránh cho nàng muốn giết là ổn.
-Đường Kim? – Nguyệt Minh Lung tựa hồ rất phí lực suy nghĩ, sau đó bĩu môi:
-Hình như cái tên này rất quen, ngươi thật là lão công của ta?
-Đương nhiên là thật, nếu không làm sao chúng ta có thể cùng ngủ trong sơ động này chứ? – Đường Kim lập tức đáp.
-Đúng vậy! – Nguyệt Minh Lung đột nhiên vui vẻ hoan hô:
-Thật tốt quá, lão công, ta đói rồi.
-Đại Hắc Nữ, nàng đói bụng sao còn vui như vậy? – Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, sau đó liền cảm thấy tựa hồ bản thân hắn cũng hơi đói, hoawjcl à nói hắn cũng muốn ăn gì đó rồi.
-Đương nhiên là vui rồi, ngươi là lão công của ta, ta đối ngươi đương nhiên phải tìm đồ ăn cho ta rồi, lão công chẳng phải nên thương yêu ta sao? – Nguyệt Minh Lung nằm ẹp trên người Đường Kim, vui vẻ cười hạnh phúc.
Đường Kim nhất thơi buồn bực, đây chẳng phải tự đào hố cho mình nhảy vào sao? nói cả nửa ngày hiện tại hắn cư nhiên bắt đầu phải phục thị Đại Hắc Nữ này sao?
Nhìn nụ cười ngây thơ hồn nhiên đầy ngọt ngào của Nguyệt Minh Lung, trong lòng Đường Kim thầm nghĩ, Đại Hắc Nữ thật sự biến ngốc hay là đang giả vờ? nếu như nàng thật sự mất trí rồi thì tại sao vẫn còn không quên dày vò hắn a?
Bất quá nói nàng giả vờ cũng không giống, Đại Hắc Nữ nếu như giả vờ ngốc, khi biết hắn giả vờ làm chồng nàng, nàng nhất định sẽ không làm bộ được nữa.
Nhất thời Đường Kim có chút cảm khái, một người làm sao có thể đột ngột thay đổi kinh thiên động địa như vậy? đầu óc Nguyệt Minh Lung sau khi bị trấn thương tựa hồ làm trí lực của nàng quay về lúc nàng còn nhỏ mất rồi, lúc trước đụng một tí là đòi đánh đòi giết, hiện tại cư nhiên ngoan ngoãn ngây thơ như một tiểu hài tử, đây rốt cuộc là do mỗi người đều có hai mặt tính cách hay do nàng chỉ nhớ những chuyện lúc mình còn nhỏ thôi đây?
ờ, có lẽ lúc nhỏ Đại Hắc Nữ rất ngây thơ, lớn lên rồi bắt đầu học cái xấu.
Tuy rằng trong lòng vẫn thấy hơi quái dị nhưng Đường Kim không thể không thừa nhận, Nguyệt Minh Lung hiện tại thật sự khả ái hơn rất nhiều, nàng có khuôn mặt tuyệt trần, thân hình hoàn mĩ, còn có nụ cười và tâm linh thuần khiết trong sáng, thật đúng là bạn gái hoàn mỹ nhất trong mắt mọi nam nhân a.
-Lão công, ta thật sự rất đói. – Nguyệt Minh Lung dùng cánh tay mềm mại của mình nhéo nhéo mũi Đường Kim:
-Ngươi đừng ngủ nữa, mau dậy nấu cơm cho ta đi.
-Được rồi, để ta xem có thể tìm được đồ ăn không. – Đường Kim cuối cùng cũng từ đưới đất bật dậy, chỉ là Nguyệt Minh Lung vẫn cứ như chuột túi bám chặt lấy người hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn không chịu buông, bộ vị cao vút kia cũng ép vào ngực Đường Kim làm hắn cảm giác được một cỗ xung động cực khác thường.
Đường Kim tạm thời áp chế cỗ xung động này xuống, đầu tiên là thử liên hệ với Vòng tay Thiên Đạo, chỉ tiếc là vẫn không được, điều này cũng đồng nghĩa với trên người hắn căn bản không có bất cứ thứ gì, bởi vì hiện tại trên người hắn đến y phục còn không có.,
Kì thực Đường Kim cho dù có mặc quần áo thì trên người cũng chẳng có cái vẹo gì hết, lúc trước hắn rất thích giấu hàng trên người, chỉ là sau này hắn đã coi Vòng tay Thiên Đạo như là túi trữ hàng của hắn, rất nhiều thứ đều nhét hết vào trong đó, hiện đồ ăn thức uống ở trong Vòng tay Thiên Đạo rất nhiều, kể cả quần áo các thứ linh tinh chẳng khác gì một siêu thị nhỏ cả, ngoài điện thoại ra cái gì Đường Kim cũng nhét vào trong.
Nhưng bây giờ Đường Kim không có cách nào lấy đồ bên trong ra, đều này làm hắn buồn bực không thôi, vậy chẳng phải nói, hắn phải chần chuồng thế này chạy ra ngoài sao?
Nhìn ra phía cửa động, tuy rằng Đường Kim không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng hiển nhiên bây giờ bên ngoài đang là ban ngày, cũng đồng nghĩa với việc Đại Hắc Nữ không thể ra ngoài.
-Đại Hắc Nữ, nàng ở đây đợi ta một lát, ta ra ngoài tìm đồ ăn. – Đường Kim vỗ nhẹ lên mông Nguyệt Minh Lung vài cái, ý muốn bảo nàng buông hắn ra.
Chỉ là Nguyệt Minh Lung không những không chịu buông mà còn ôm chặt hắn hơn.
-Ta sợ bóng tối, ta muốn ra ngoài với ngươi. – Nguyệt Minh Lung hiển nhiên không chịu rời khỏi Đường Kim, nàng hiện tại rất ỷ lại vào hắn.
-Vậy nàng có thể ẩn thân không? – Đường Kim có chút bất đắc dĩ hỏi.
-Ẩn thân là gì a? –Nguyệt Minh Lung có chút mơ hồ:
-Ta không nhớ gì hết.
-Đại Hắc Nữ, lúc nãy nàng có ra ngoài không? – Đường Kim hỏi.
-CÓ, nhưng mà bên ngoài ánh sáng chiếu vào làm ta rất đau, ta lại quay vào trong. – Nguyệt Minh Lung đáp.
-Vậy là đúng rồi, Đại Hắc Nữ, nàng phải ẩn thân nếu không ban ngày không thể ra ngoài, hiện tại đang là ban ngày, nàng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở lại đây, nhưng ở đây không có đồ ăn cho nên nàng buông ta ra trước để ta đi tìm đồ ăn cho nàng, hiểu không? – Đường Kim bắt đầu dỗ dành Nguyệt Minh Lung như dỗ dành tiểu hài tử.
-Ta hiểu, nhưng mà ta sợ bóng tối lắm, ta muốn ra ngoài với ngươi. – Nguyệt Minh Lung chu môi nói.
-Vậy chúng ta làm sao tìm đồ ăn? –Đường Kim dở khóc dở cười, Đại Hắc Nữ này sau khi biến ngốc liền trở nên không chịu nói đạo lí.
Trong bóng tối, cặp mắt to tròn xinh xắn của Nguyệt Minh Lung khẽ nhấp nháy vài cái, sau đó nàng liếm liếm bờ môi đỏ mọng, tựa hồ có chút phí sức nói:
-Lão công, bụng ta không đói nữa.
Đường Kim nhất thời cạn lời, xem ra Đại Hắc Nữ thà đói chứ không chịu để hắn rời đi một mình.
Tuy rằng có chút cạn lời nhưng trong lòng Đường Kim lại có một cảm giác rất đặc biệt, tựa hồ từ trên mức độ nào đó mà nói, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên có người ỷ lại vào hắn như thế, cho dù hiện tại bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, nhưng những mỹ nữ của hắn đa số đều độc lập, đều có chủ kiến của bản thân, cho dù là người luôn vì hắn như Oánh Oánh bảo bối, nàng cũng không đến mức ỷ lại vào hắn, điều này làm hắn cảm giác rất bất đồng với dĩ vãng.
-Đại Hắc Nữ lúc đơn thuần này thật là càng nhìn càng xinh đẹp a. – trong lòng Đường Kim không nhịn được cảm khái, bất tri bất giác, hắn thật sự đã có chút yêu thích Nguyệt Minh Lung trước mặt này, không chỉ là thích dung mạo của nàng, mà còn thích tính cách của nàng lúc này nữa.
Nhìn ánh sáng bên ngoài động, Đường Kim nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ôm thật chặt thân thể động nhân của Nguyệt Minh Lung, dùng thanh âm vô cùng ôn nhu nói:
-Hiện tại ta không ra ngoài nữa, đợi trời tối chúng ta cùng ra ngoài tìm đồ ăn, được không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận