Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1332: Dị biến.

Lách tách.
Rất lâu rất lâu sau, Đường Kim ôm Nguyệt Minh Lung nhảy ra khỏi thủy đàm, đáp xuống bên bờ, đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Ánh trăng thánh khiết chiếu xuống thân thể óng ánh đã có chút phiếm hồng của Nguyệt Minh Lung, trong sự thánh khiết còn kèm theo dụ hoặc vô thượng, cho dù trong lòng đã bị dục hỏa thiêu đốt nhưng lần này Đường Kim không có lập tức nhảy xồ lên, mà hắn đang dùng một ánh mắt kì dị quan sát bảo vật vô giá trước mắt này.
Hắn muốn nhớ kĩ khoảnh khắc tươi đẹp này, hắn tin nếu như trên cung trăng thực sự có Hằng Nga, vậy thì lúc này nàng khẳng định cũng phải xấu hổ mà giấu mặt đi.
-Lão công… - thanh âm yêu kiều truyền vào tai Đường Kim, Nguyệt Minh Lung nửa nằm dưới đất có chút bất an khẽ lắc lư thân thể một cái, thanh âm và động tác của nàng cuối cùng cũng triệt để châm lửa kích hoạt Đường Kim.
Đường Kim cuối cùng cũng đè lên trên thân thể Nguyệt Minh Lung
-Ưm, lão công… đau… - thanh âm nũng nịu kèm theo chút ủy khuất phát ra từ trong miệng Nguyệt Minh Lung, tuyệt sắc giai nhân đã từng là cung chủ Băng Cung này không lâu trước còn đại náo Tiên giới, làm cho Tiên giới long trời lở đất, hơn mười ngày trước thậm chí còn muốn đồng quy vu tận với hắn, hiện tại cuối cùng đã bị Đường Kim chiếm hữu.
Đường Kim cúi đầu hôn xuống môi nàng, đồng thời hắn cảm giác được một trận run rảy, một lại run rẩy đến từ trong linh hồn, không phải run rẩy vì sợ hãi, mà là một loại run rẩy vì sung sướng, khi hắn và Nguyệt Minh Lung chân chính hợp thành một thể, cảm giác mỹ diệu khi liền đột nhiên truyền tới.
Không, đó không chỉ là bởi vì hoan khoái, Đường Kim còn trong sự run rẩy ấy cảm giác được một thứ gì đó rất đặc biệt, đó tựa hồ là một loại khát vọng, một lại khát vọng theo bản năng của hắn, một loại khát vọng tới từ tận sâu trong linh hồn, hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng đây là tình huống chưa từng phát sinh qua, bất quá hiện tại hắn đã không kịp nghĩ nhiều như thế nữa, bởi vì khoản khắc này thân thể hắn đột nhiên phát sinh dị biến!
Nay tại lúc Đường Kim hôn Nguyệt Minh Lung, Thiên đạo chân khí trong thể nội hắn tự động vận chuyển, sau đó điên cuồng truyền vào người nàng qua đường miệng, cùng lúc đó, hắn cũng cảm giác được một cỗ chân khí đặc dị từ trong thân thể Nguyệt Minh Lung truyền tới, chân khí của hai người dung hợp tương hỗ trong thân thể của đối phương, sau đó tiếp tục tiếp tục vòng đi, chớp mắt đã lấy thân thể hai người làm dung môi, hình thành một vòng tuần hoàn.
Chân khí không ngừng tuần hoàn vận hành, Đường Kim càng là kinh ngạc phát hiện, hắn tợi hồ đột nhiên mất đi quyền khống chế thân thể, phút chốc không thể động đậy.
Một cỗ khí tức mát lạnh đột nhiên tiến vào trong đại não của hắn, làm Đường Kim khẽ cảm giác thanh tỉnh hơn một chút, nhưng sau đó lại lại một cỗ khí tức ấm áp tiến vào trong thần kinh đại não, làm hắn cảm giác mơ mơ hồ hồ, cứ như thế Đường Kim tiến nhập trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Chân khí trong cơ thể hai người không ngừng vận chuyển, hai người cứ thế hợp lại làm một thể, một chút cũng không thể động đậy, nếu như người ngoài nhìn vào ,đây sẽ là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Từng tia sáng quang huy màu trắng từ trong người Đường Kim bắn ra, bạch sắc quang huy này tựa hồ còn sáng hơn cả ánh trăng, đồng thời trong thân thể Nguyệt Minh Lung cũng bắn ra từng tia quang hoa màu đen, hai màu ánh sáng kết hợp rất nhanh đã dung hợp lại làm một và đều biến thành màu đen.
Bạch sắc quang huy không ngừng bắn ra từ trong thân thể Đường Kim, quang hoa màu đen đồng dạng cũng không ngừng xuất hiện, hai thứu ánh sáng không ngừng giao thoa, đến cuối cùng giao dung thành thứ ánh sáng màu đen kia từ từ đem thân thể hai người bao phủ,lại thêm một thời gian nữa, ánh sáng màu đen từ từ ngưng kết thành thực thể, đến cuối cùng cư nhiên biến thành một cái kén màu đen.
Cái kén kia tựa hồ có thể che đi ánh sáng, bởi vì khi trời vừa sáng, ánh mặt trời xuất hiện và chiếu xuống mà Đường Kim và Nguyệt Minh Lung bên trong kén vẫn không có bất kì phản ứng gì.
Nhật nguyện luân chuyển, thời gian cứ thế trôi đi, bên bờ thủy đàm biến thành một mảnh yên tĩnh, không còn tiếng cười nói vui vẻ của nam nữ, chỉ có một chiếc kén màu đen yên lặng ở đó, mặc cho gió thổi mưa bay, mặc cho nắng mưa sấm chớp, chiếc kén kia vẫn an nhiên vô dạng, bên trong không có chút động tĩnh.
Bất tri bất giác, nhiều ngày qua đi, lại một đêm nữa buông xuống, bất quá đêm nay đã không còn ánh trăng.
Rắc rắc.
Chiếc kén đột nhiên xuất hiện một tia nứt vỡ, kẽ hở kia nhanh chóng biến lớn, sau đó cả cái kén liền vỡ toạc ra, đồng thời biến mất một cách vô ảnh vô tung.
Đường Kim đột nhiên thanh tỉnh lại, hắn không biết mình đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mất bao lâu, tựa hồ rất dài, lại tựa hồ như chỉ trong chớp mắt, nhưng hiện tại hắn không còn tâm trí mà nghĩ nhiều như vậy nữa, bởi vì lúc này hắn lại nhìn thấy Nguyệt Minh Lung ở dưới thân.
Dục vọng vô biên lại nổi lên, Đường Kim phút chốc cảm thấy trong người có một cỗ tinh lực vô cùng vô tận cần được phát tiết, hắn khẽ gầm lên một tiếng, sau đó một tay đưa ra giữ lấy bờ mông Nguyệt Minh Lung, một tay khác thì vươn lên trên núi tuyết của nàng, vùng eo khẽ động, bắt đầu vận động kịch liệt.
-ƯM.. – một tiếng rên tỉ tiêu hồn vang ra từ miệng của Nguyệt Minh Lung, nàng đột nhiên mở cặp mắt xinh đẹp ra, đầu tiên là có chút mê mang, nhưng một giây sau sắc mặt nàng liền đại biến, một cỗ sát khí vô cùng lăng lệ bắn ra từ trong mắt nàng, nhưng lại thêm một giây nữa, nàng đột nhiên ngẩn ra tại chỗ, dường như lúc này nàng đột nhiên nhớ lại rất nhiều việc, nhớ lại những việc phát sinh trên người mình hơn mười ngày qua.
Ánh mắt của Nguyệt Minh Lung biến hóa bất định, lúc thì lạnh tanh, lúc thì nhu hòa, lúc lại mơ hồ mê mang, nhưng thân thể nàng đã bất tri bất giác phối hợp theo bản năng, còn Đường Kim lúc này đã bị cảm giác tột đột sung sướng lấp đầy, hắn căn bản không phát hiện sự biến hóa của Nguyệt Minh Lung, hắn chỉ biết không ngừng chinh phạt, chinh phạt!
Sinh mệnh liên miên, chinh phạt không ngừng!
Đường Kim và Nguyệt Minh Lung chiến đấu đến tận khi trời sáng vãn không dừng lại, lúc này hắn đã ôm theo nàng thuấn di vào trong động, tiếp tục cùng nàng lật qua lật lại, dây dưa cùng nhau, hắn tựa hồ không chút chú ý tới việc vừa rồi mình đã hồi phục năng lực thuấn di.
Từng lần từng lần tiến tới đỉnh phong của dục vọng, từng lượt từng lượt xách thương ra trận, mãi đến khi Đường Kim hao hết thể lực, uể oải nằm trên thân thể phong nhuận của Nguyệt Minh Lung, trận chiến của hai người cuối cùng mới kết thúc.
-Đại Hắc Nữ, ta cũng buồn ngủ rồi, ngủ lát đã, tỉnh dậy sẽ đi nướng cá cho nàng. – Đường Kim lẩm bẩm một câu, sau đó ôm thân thể mềm mại của nàng tiến vào mộng đẹp.
Sau hoan khoái cực độ chính là mệt mỏi cực độ, Đường Kim ngủ một giấc này ít nhất phải mười mấy tiếng đồng hồ.
Lúc tỉnh dậy Đường Kim chỉ thấy tinh thần sảng khoái, rất lâu rồi hắn không thấy thoải mái như thế, càng làm Đường Kim kinh hỉ là hắn đột nhiên cảm giác được thần thức của mình đã hoàn toàn khôi phục, hắn lập tức thử dò xét tình huống bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh liền phát hiện tình huống bên trong xuất hiện rất rõ nét trong đầu hắn, tiếp theo thử thuấn di một cái liền về tới thẳng Ninh Sơn, lại một cái thuấn di quay lại sơn động.
-Đại Hắc Nữ, Đại Hắc Nữ! – Đường Kim nhất thời điên cuồng mừng rỡ hò hét, hắn muốn chia sẻ niềm vui này với Nguyệt Minh Lung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận