Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1347: Ta chỉ là phế bỏ ngươi thôi

"Ngươi nói cái gì?" Nam nhân hèn mọn được một trận ngạc nhiên, hắn cho là mình nghe lầm.
Mà mọi người xung quanh cũng là một trận oán thầm, chính tên này mới là kẻ ngu ngốc a, bằng không sao lại lôi bạn gái mình ra để tự rước họa vào thân?
Nhìn nữ hài tử vừa được tự do kia mới thông minh a, đứng lên bỏ chạy thục mạng, cặp chân dài kia của nàng quả thực chạy còn nhanh hơn thỏ, ngay bạn trai nàng đang bi kịch nằm trên mặt đất cũng bị nàng mặc kệ.
"Ngươi không chỉ ngu ngốc mà còn ngây thơ nữa." Đường Kim không nhanh không chậm nói:
"Ngươi hỏi hắn một chút xem, ai có lão bà xinh đẹp như vậy mà nguyện ý đưa cho người khác? Ngươi còn tưởng ta sẽ đem lão bà của mình tặng cho ngươi, phải ngu đến độ nào mới tưởng tượng được ra như thế chứ!"
"Tiểu tử, ngươi đùa giỡn ta?" nam nhân hèn mọn căm tức nhìn Đường Kim.
"Kẻ ngốc nói nhảm ngàn lần cũng có lúc mèo mù vớ chuột chết a, ngươi nói đúng đấy." Đường Kim cảm khái đứng lên.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Nam nhân èn mọn tức giận hừ một tiếng, bỗng nhiên một quyền hunh hăng đánh về phía Đường Kim.
"Xem này, ngươi lại làm ra hành động ngu ngốc rồi." Đường Kim khẽ vươn tay, bắt được nắm tay nam nhân hèn mọn kia:
"Rõ ràng là chính ngươi muốn chết nha!"
Bóp mạnh một cái, nắm tay nam nhân hèn mọn nhất thời nát bấy, hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, Đường Kim lại bồi thêm một cước, đá vào hạ bộ nam nhân hèn mọn kia, sau đó mới buông tay ra, nam nhân hèn mọn bỗng im bặt, bởi vì hắn đã hôn mê.
"Này, tỉnh lại đi!" Đường Kim đá thêm một cái lên người nam nhân hèn mọn,đáng thương cho hắn lại bị một cước đánh thức, sau đó tiếp tục phát ra tiếng kêu đau đớn không gì sánh được.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người vây xem đều vô ý thức lui về sau một chút, một bộ dạng như sợ bị tai bay vạ gió.
"Hình như có chút ồn ào a!" Đường Kim lại có chút khó chịu đứng lên.
Một đám người chỉ cảm thấy nghẹn họng trân chối, người này quả nhiên là thần kinh có vấn đề, đánh người ta bất tỉnh còn chưa tính, hiện tại đá cho hắn tỉnh lại cư nhiên còn cảm thấy hắn kêu gào quá ồn ào, đúng là tâm thần phân liệt!
Đường Kim lại đá ra một cước, đem nam nhân hèn mọn kia đá bay lên, sau đó mạnh mẽ đập cả người lên trên một chiếc xe, mà chiếc xe này chính là con xe lúc trước của đồng bọn hắn.
"Oanh!" Trần xe đột nhiên phát nổ, huyết hoa bắn ra tứ tung, một thân ảnh từ bên trong bay ra, rơi xuống phía trước người Đường Kim.
"A..." Bốn phía một người đều kinh hoàng thét lên, bởi vì bọn họ đã thấy nam nhân hèn mọn kia cư nhiên thoáng cái đã giống như là phát nổ, một màn kinh khủng như vậy thậm chí khiến mấy nữ tử nhát gan sợ đến hôn mê bất tỉnh, mà những người khác không có ngất đi cũng là lao ra tứ phía, liều mạng chạy trốn, không dám tiếp tục hóng chuyện nữa.
Nam nhân từ trong xe bay ra nhìn qua cũng đã khoảng bốn mươi tuổi, mà tu vi của hắn, so thì cao hơn nhiều nam nhân hèn mọn trước đó, khó khăn lắm mới gặp Kim Đan hậu kỳ, hắn ăn mặc một thân tây trang, chỉ là một thân ăn mặc rõ ràng không hợp với người, nhìn rất quái dị, bộ quần áo tây trang nhìn như cho người béo hơn trăm cân mà lại mặc trên người một kẻ gầy trơ xương.
Không sai, nam nhân này rất gầy, có thể nói là gầy trơ cả xương, tướng mạo kia cũng chẳng ra đâu vào đâu.
"Tiểu tử, ngươi chỉ là con kiến hôi ở phàm giới, không có tư cách hưởng thụ mỹ nữu bực này, nếu ngươi thức thời lời mà nói..., thì ngoan ngoãn đem nàng dâng cho ta, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng!" Nam tử gầy còm này thanh âm rất khó nghe, ồm ồm như vịt đực, mà những lời này của hắn cũng làm Đường Kim xác định được, hắn quả nhiên là tới từ Tiên giới.
"Ờ, kỳ thực ta cũng muốn nói cho ngươi biết, đám tiện dân Tiên giới các ngươi cũng không còn tư cách đến phàm giới chúng ta hưởng thụ mỹ nữ." Đường Kim nói xong lời này, liền một chưởng đánh thẳng về phía nam tử gầy còm.
"Ách!" nam tử gầy còm hét thảm một tiếng, nhưng cũng không có ngã xuống, chỉ là sắc mặt đột nhiên trở nên dị thường tái nhợt, một giây sau, hắn thì kinh khủng nhìn Đường Kim,
"Ngươi, ngươi đã làm gì ta?"
"Không có gì, cho ngươi nếm thử mùi vị làm con kiến hôi thôi ." Đường Kim lười biếng nói:
"Ta đột nhiên nghĩ giết người dù sao cxung không phải chuyện tốt, cho nên ta chỉ là phế bỏ tu vi của ngươi, có phải ngươi nên cảm kích ta không?"
"Không, không có khả năng, tu vi của ta không có khả năng bị phế, điều đó không có khả năng, ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai?" nam tử gầy còm sắc mặt trắng bệch, hắn điên cuồng hướng Đường Kim rống lên.
Đường Kim một cước đá lên người hắn, nam tử gầy còm lần thứ hai kêu thảm một tiếng, rơi vào trên chiếc xe đã hỏng kia, sau đó Đường Kim mới xoay người, ôm Diệp Tử Vận, vẻ mặt đầy thoả mãn:
"Thân ái, ta rốt cục cũng cảm nhận được sự tồn tại của mình rồi!"
Vừa nói Đường Kim vừa ôm Diệp Tử Vận đi về phía nhà hàng Tây:
"Tử Vận, chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Hai người rất nhanh tiến vào nhà hàng Tây, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, một lát sau Đường Kim liền phát hiện hai chiếc xe cảnh sát được điều tới đem hiện trường thu thập một phen, sau đó nam tử gầy còm tới từ Tiên giới kia cũng bị mang đi, mặc dù có người nói tên hung thủ đã đi vào nhà hàng Tây, nhưng cảnh sát căn bản không có để tâm.
"Lão công, những người đó thoạt nhìn không giống như là cảnh sát bình thường a." Diệp Tử Vận nhịn không được nói.
"Ừm, bọn họ hẳn là chuyên môn xử lý loại chuyện này, nói cách khác, hiện tại kinh thành đã sớm loạn thành một đoàn rồi." Đường Kim thuận miệng nói, những người này giống như một vài tổ chức thanh lí trong đặc công, chuyên môn được phái tới để xóa dấu vết, cũng bởi vậy mà hiện tại dân chúng bình thường ở kinh thành phần lớn đều không biết bọn họ tùy thời đều có thể bị tiên giới cao thủ giết chết.
Đường Kim rất nhanh liền thu hồi tầm mắt lại, không quan tâm chuyện vừa xảy ra nữa, kế tiếp hắn một hơi thở ăn hết hơn mười phần bò bí-tết, nói ra thì lâu rồi hắn chưa được đánh chén một bữa no nê, lúc trước cùng đại hắc nữ ngốc nghếch kia, hắn hầu như chẳng ăn gì mấy.
Không đúng, thật ra cũng được thưởng thức một chút món ngon, thân thể của nàng đúng thật là mỹ vị a, chỉ là không biết lúc nào lại có thể được thưởng thức nữa đây?
Đường Kim kỳ thực thực sự rất muốn đi tìm Nguyệt Minh Lung, cũng không chỉ là hoài niệm thân thể của nàng, càng quan trọng hơn là hắn rất muốn biết rõ ràng tại sao sau khi cùng nàng hoan hỉ một hồi, thần thức của hắn và thần trí của nàng đều hoàn toàn khôi phục, hơn nữa, trên thực tế, hắn còn cảm giác được tu vi của mình có chút gia tăng, mặc dù đối với hắn mà nói sự gia tăng này không đáng kể nhưng hắn vẫn muốn biết nguyên nhân.
Chỉ bất quá, Nguyệt Minh Lung hiện tại phỏng chừng không muốn gặp hắn, hắn cũng dự định cho nàng chút thời gian, bằng không, nàng nếu là thật sự trốn đi, hắn muốn tìm nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ngay lúc Đường Kim đang hoài niệm thân thể của Nguyệt Minh Lung thì chuông điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên.
Đường Kim lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiện là một số lạ tới từ Thiên Hàng, hơi chút chần chờ, hắn vẫn là bấm nghe máy:
"Alo, ai đấy?"
"Xin hỏi, là Đường Kim sao?" Đầu bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm hoang mang của một cô bé.
"Ta là Đường Kim, ngươi là ai à?" Đường Kim có chút mơ hồ hỏi.
"Đường Kim, van cầu ngươi, van cầu ngươi tới cứu tiểu thư nhà ta, van xin ngài! Ngài nhất định phải cứu cứu tiểu thư..." đầu giây bên kia thanh âm của cô bé dị thường cấp thiết, chỉ là vào tai Đường Kim lại làm hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
"Tiểu thư nhà ngươi là ai?" Đường Kim cắt ngang lời cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận