Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1348: Thất sắc hoa chi Lan Hồ Điệp

-Tiểu thư nhà ta là Lan Điệp…ựa! –cô bé kia vừa nói đến đây thì liền phát ra một tiếng hét thảm, sau đó đầu dây bên kia liền không còn thanh âm nữa.
Lan Điệp?
Đường Kim nhất thời có chút ngẩn ngơ, cái tên này hắn đúng là đã nghe qua, hắn không biết trên đời này có mấy người tên là Lan Điệp, nhưng hắn biết có một nàng thanh danh hiểu hách trong đó, chính là Thất sắc hoa chi Lan Hồ Điệp.
Thất sắc hoa của Hoa Hạ Đường Kim đã gặp qua 6 bông, 5 nàng trong đó đều có quan hệ mật thiết với hắn, hoặc đều đã bị hắn tự nhận định là nữ nhân của mình, chỉ có duy nhất Bối Hương Hương là chưa xác định bởi vì nàng là một đại loli, bất quá Đường Kim chẳng qua chỉ là đang đợi nàng lớn hơn một chú mà thôi, hiện tại đóa Lan Hồ Điệp này mới là người duy nhất hắn chưa gặp qua.
Hắn biết Lan Điệp sống ở thành phố Thiên Hàng, hắn cũng đã từng định tới gặp nàng xem thế nào, chỉ là sau này vì rất nhiều nguyên nhân, hắn đã quên mất việc này, nói cho cùng thì bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, hơn nữa còn có rất nhiều người còn chưa tới tay, hắn chẳng có tâm tư mà đi tìm một mỹ nữ xa lạ.
Chỉ là Đường Kim thật không ngờ được lúc này lại đột nhiên có tin tức của đóa Lan Hồ Điệp kia, hơn nữa là một lời cầu cứu đầy khó hiểu, điều này làm hắn thật nghĩ không thông, hắn và Lan Điệp không quen biết, tại sao lại có ngươi hướng hắn cầu cứu?
-lão công, Lan Điệp kia chính là Lan Hồ Điệp sao? – Diệp Tử Vận lúc này mới nhẹ giọng hỏi, nàng tự nhiên cũng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện.
-Ta cũng không rõ. – Đường Kim lắc đầu:
-Ta chưa từng gặp qua nàng, bất quá Lan Điệp chắc là ở Thiên Hàng, cuộc điện thoại này được gọi tới từ Thiên Hàng.
-Lão công, hay là chàng đi xem thử đi. – Diệp Tử Vận nghĩ một lát rồi nói, nhưng sau đó lại có chút lo lắng:
-Đây liệu có phải là một cái bẫy không?
-Ta ngược lại không lo lắng chuyện bẫy rập, còn chưa có cái bẫy nào làm gì được ta đâu. – Đường Kim tự tin nói, sau đó lại khẽ trầm ngâm một lát mới làm ra quyết định:
-Ta vẫn là nên đi xem một chút, nếu không trong lòng cứ có chút hiếu kì.
Không thể không nói cuộc điện thoại dầy khó hiểu vừa rồi đã kích phát lòng hiếu kì của Đường Kim, cho dù hắn không có hứng thú quá lớn với Lan Hồ Điệp nhưng hắn vẫn định đi Thiên Hàng một chuyến, biết đâu cô nàng kia gặp nguy hiểm gì thì hắn còn có thể thuận tay anh hùng cứu mĩ nhân một chuyến.
Một phương diện khác Đường Kim cũng là một người truy cầu hoàn mĩ, mà hiện tại Thất sắc hoa hắn đã nhận thức 6 người rồi, còn một cô nàng cuối cùng nếu không đi xem mặt một chút hắn cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy.
Rất hiều người không thích hoàn mỹ nhưng Đường Kim lại thích, hốt cả cụm Thất sắc hoa đối với hắn mà nói mới gọi là hoàn mỹ, sau này sẽ không có gì phải đáng tiếc.
Đường Kim chính là một nam nhân có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, cho nên hắn liền lập tức rời khỏi kinh thành, chạy ngay tới Thiên Hàng, bất quá không phải đi một mình mà còn mang theo cả Diệp Tử Vận.
Lúc này hắn sẽ không để nàng ở lại kinh thành một mình, nơi đó thật sự không an toàn nữa, để nàng bên cạnh mình Đường Kim mới yên tâm được.
...
Thời tiết tháng 6 ở Thiên Hàng khá là mát mẻ, không nóng cũng không lạnh, có thể nói là rất dễ chịu, đương nhiên đối với tu tiên giả như Đường Kim và Diệp Tử Vận thì thời tiết cũng không ảnh hưởng quá lớn tới hai người
Trong khu phố của Thiên Hàng thị có một ngọn tiểu sơn, tiểu sơn này có một cái tên gọi là Hồ Điệp Sơn, kì thực nó chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh rất tầm thường mà thôi, bất quá nó trở nên phi thường không phải là vì hình dáng của nó giống như một con hồ điệp, mà là dưới núi có một người ở, nàng chính là tuyệt sắc mỹ nữ được dùng Lan Hồ Điệp để mệnh danh.
Lúc này Hồ Điệp Sơn nho nhỏ kia đúng là danh xứng với thực, bởi vì khắp nơi trên núi đang đầy hồ điệp bay bay, hồ điệp đủ loại màu sắc đang vỗ cánh tung tăng khắp nơi, làm người ta có một cảm giác như đang ở trong giấc mơ.
-Lão công ,thật nhiều hồ điệp, đẹp quá! – ánh mắt Diệp Tử Vận sáng ngời, tựa hồ đã bị đàn bướm này hấp dẫn.
Đường Kim và Diệp Tử Vận vừa mới tới đây, căn cứ theo định vị cuộc gọi lúc trước thì cuộc gọi đối chính là được gọi từ đây, nhưng hắn không có phát hiện người gọi điện thoại ở trên núi, đương nhiên hắn có nghe thấy tiếng hét thảm qua điện thoại, có thể nữ tử kia đã chết rồi, nói không chừng thi thể cũng đã bị người khác đem đi.
Nhìn mấy căn nhà gỗ dưới chân núi, Đường Kim hơi hơi có chút xuất thần, trong tay hắn tuy có một vài tư liệu về Lan Điệp, nhưng cũng không nhiều, tỉ như trong tư liệu không có nói Lan Điệp ở trong mấy căn nhà gỗ này, bất quá mấy căn nhà gỗ kia ít nhất nhìn ngoại hình cũng khá là đẹp, không phải là tùy ý mà dựng lên được, trên nóc nhà còn có cả cây leo xanh rờn, cho người ta một cảm giác hừng hực sức sống.
Đường Kim không có lập tức đi xuống, bởi vì hắn đã phát hiện trong nhà gỗ chỉ có một người, hơn nữa người trước mắt này rất bình thường, tựa hồ không có chút nguy hiểm nào, điều này làm hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nói là cái bẫy thì gần đây cũng không thấy có bẫy rập gì, nhưng nếu như không phải là cái bẫy thì tại sao người trong nhà gỗ lại không gặp nguy hiểm gì chứ?
Lẽ nào đó không phải là Lan Điệp?
-Lão công, có xuống không? – Diệp Tử Vận hỏi.
-Xuống đi. – Đường Kim ôm Diệp Tử Vận nhảy thẳng xuống núi , đáp xuống trước cửa nhà gỗ, sau đó không hề do dự mà tiến vào trong.
Mùi hương hoa lan nhàn nhạt xộc vào mũi Đường Kim, trước mặt là vài chậu hoa lan thanh nhã u mĩ, có vài chậu hoa mà Đường Kim không biết tên nhưng rất đẹp, còn có một chậu tử sắc lan hồ điệp, chính ngay bên chậu lan hồ điệp đó, Đường Kim nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp hơn hoa, chính là Lan Điệp.
Nàng lẳng lặng đứng đó như một đóa u lan không cốc, vẻ đẹp của nàng không cần phải tả thêm, chỉ bằng đứng tên trong Thất sắc hoa đã đủ nói lên tất cả, nàng không hề kém sắc so với bất kì người nào khác trong Thất sắc hoa, cho dù nàng không có sự nhiệt tình như lửa của Hỏa Mai Khôi , cũng không có vũ mĩ như anh túc của Tiêu Đại Nhi, đồng dạng không có vẻ lãnh diễm của Băng Tuyết Liên, càng không thần bí như Nguyệt Đàm, nhưng nàng có vẻ xinh đẹp điềm đạm thuộc về riêng mình.
Một thân váy dài màu lam theo phong cách cổ đại kia mặc trên người nàng thật là vừa vặn, trên váy có thuê vài bông lan hồ điệp,có màu đỏ, có màu tím, cũng có màu trắng xanh các loại, đủ sắc giao thoa, càng thêm mĩ vị.
Nếu như lúc trước Đường Kim còn có một tia do dự, thì hiện tại sau khi thật sự gặp được Lan Điệp, hắn liền lập tức cảm thấy chuyến đi này quả không uổng, ảnh chụp cuối cùng cũng chỉ là ảnh chụp, không thể nào có thần vận như người thật được.
-Hai vị tới đây mua hoa sao? – thanh âm thanh u điềm tĩnh truyền vào tai Đường Kim, Lan Điệp đã phát hiện ra có hai người tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận