Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1351: Có thể đi tìm tình yêu đích thực rồi.

Có những người trời sinh đã có một loại thân thiện lực, làm mỗi người gặp được đều bất giác sinh ra hảo cảm, đồng dạng cũng có những người trời sinh đã là loại người gặp người ghét, chó gặp chó sủa, mà hai tu tiên giả trước mặt Đường Kim này chính là loại người như vậy.
Hai tên gia hỏa mặt mũi đã làm người ta ghét lại còn đến từ Tiên giới, thử hỏi làm sao Đường Kim không thấy ngứa mắt được đây?
-Tiểu tử, lẽ nào ngươi cũng tới từ Tiên giới? – một người sắc mặt khẽ biến, mở miệng hỏi.
-Loại địa phương rách nát như Tiên giới làm sao có thể xuất hiện nam nhân vĩ đại như ta chứ? – Đường Kim biểu cảm đầy khinh bỉ, sau đó mới nhìn về phía Kiều An An;
-Thân ái, hai tên ngu ngốc này dám có ý đồ bất chính với nàng?
Bóng trắng khẽ lóe lên, Kiều An An đang tới bên cạnh Đường Kim, ngoan ngoãn như chú chim nhỏ nép vào người hắn, đồng thời ôn nhu nói:
-Lão công, hai bọn chúng chính là do tên gia hỏa tên là Nghiêm Tinh này dẫn tới, tên Nghiêm Tinh kia đột nhiên xông tới đây đòi Kiều gia ta thuần phục hắn, còn đòi ta gả cho hắn, hắn nói nếu không đáp ứng sẽ diệt môn Kiều gia.
-Thân ái, nàng không nói sớm a. – Đường Kim có chút bất mãn ai oán một câu rồi đột nhiên vươn tay ra, chuẩn xác túm được cổ họng hai tu tiên giả kia, sau đó khẽ dùng sức bóp một cái, hai tên tu tiên giả vừa rồi còn kiêu ngạo đã lập tức ngỏm củ tỏi, thậm chí đến một tiếng hét thảm cũng không kịp.
Buông tay một cái, hai cỗ thi thể mềm oặt gục xuống đất, lúc này Đường Kim mới nhìn Nghiêm Tinh, nhe răng cười:
-Nghe nói ngươi nhìn trúng vợ ta?
-Ngươi…ngươi… - sắc mặt Nghiêm Tinh dị thường tái nhợt, hắn dùng ánh mắt kinh khủng nhìn Đường Kim, ấp úng chỉ phun ra được mấy chữ ngươi…ngươi…
Nhìn hai cỗ thi thể dưới đất, Nghiêm Tinh cứ ngỡ mình đang nằm mơ, cho dù hắn không phải là kẻ sát nhân chuyên nghiệp, nhưng vừa rồi hắn đã nghe thấy hai tiếng cổ họng vỡ nát , bất kì người nào bị vỡ yết hầu đều chỉ có một con đường chết, nhưng mà điều này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai vị tiên nhân cường đại kia cứ như vậy bị giết ? làm sao có thể ?
Nằm mơ, đây nhất định là một giấc mơ.
Nghiêm Tinh không thể nào tiếp nhận chuyện này, còn mấy người Kiều gia càng là đều trừng mắt há miệng, phải biết rằng lúc trước bọn họ đã nghe Kiều An An chính miệng nói ra, kia chính là hai tu tiên giả, hơn nữa còn lợi hại ngang với nàng, nhưng hai người lợi hại như vậy lại bị Đường Kim đơn giản bóp chết?
Kì thực bọn họ cũng biết Đường Kim càng lợi hại hơn, cũng tin Đường Kim có khả năng giết được hai tu tiên giả kia, nhưng vấy đề là tư thế vừa rồi của Đường Kim, thật chẳng khác gì bóp chết hai con kiến cả.
Bọn họ biết Đường Kim cường đại, nhưng không ngờ Đường Kim lại trâu bò tới mức nhưu vậy, trên thực tế đến cả Kiều An An cũng có chút kinh ngạc, nàng rất nhanh cũng ý thức được, lão công mình đã cường đại hơn lúc trước rất nhiều.
-Ngươi rất có dũng khí, đã lâu lắm rồi không có ai dám có ý định cướp vợ ta nha! – Đường Kim nhìn Nghiêm Tinh:
-Ta đang thấy buồn chán, ngươi nói ta nên hành hạ ngươi thế nào đây? ờ, trước tiên đánh nát hết xương cốt trên người ngươi, sau đó cho ngươi một chút Vạn Mã Bôn Đằng, à, hình như ngươi không biết thứ kia là gì, đó là một loại độc dược, ăn vào sẽ có cảm giác như bị hàng ngàn hàng vạn con ngựa dày xéo lên thân thể ngươi, nhưng mà có dày xéo thế nào ngươi cũng không chết được…
-Đừng giết ta, đừng giết ta… - Nghiêm Tinh cuối cùng cũng kinh hoàng thất thố, lúc này hắn đã hiểu đây không phải là mơ.
-yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu. – Đường Kim nhìn Nghiêm Tinh, ngữ khí có chút an ủi:
-Ta là một nam nhân yêu hòa bình, ta phát hiện bạo lực không thể giải quyết được mọi vấn đề, giết người càng không phải là việc tốt, không phải người ta hay nói chúng ta phải tôn trọng nhân quyền sao? cho nên ta định đưa ngươi tới một nơi.
-Nơi…nơi nào? – Nghiêm Tinh sắc mặt trắng bệch, khí thế ngang ngược lúc trước đã không còn một mảnh, đổi lại là xoắn xuýt mềm oặt trên ghế.
-Ờ, Trên thế giới này óc một đám nam nhân, bọn họ không thích nữ nhân mà thích nam nhân khác, tuy rằng ta nghĩ việc này không tốt lắm, phải nói là đi ngược lại với quy luật của tự nhiên, nhưng mà có người nói đó mới là chân ái, cho nên ta quyết định thành toàn cho tình yêu đích thực của những người kia, ta định sẽ đem ngươi tặng cho bọn họ. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Ta nghĩ chẳng bao lâu nữa ngươi cũng sẽ cảm tạ ta, bởi vì ta giúp ngươi tìm được chân ái…
-Đừng, đừng, cầu xin ngươi, tha cho ta… - Nghiêm Tinh cuối cùng cũng không áp chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hắn từ trên ghế trượt xuống, sau đó cả người quỳ rụp xuống đất:
-Đừng đưa ta tới đó, tha cho ta, cầu xin ngài, ngài đại nhân đại lượng, ta chỉ là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc….
-Không sai, ngươi xác thực là bị sắc quỷ mê hoặc, ta quyết định người tốt phải làm đến cùng, cho ngươi sau này không còn háo sắc nữa. – Đường Kim đột nhiên đạp ra một cước, đá thẳng vào đũng quần Nghiêm Tinh:
-Hiện tại ngươi thành thái giám rồi, sau này có thể thoải mái đi tìm tình yêu đích thực nhé!
-AAAAA…. – Nghiêm Tinh phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, hai tay ôm trym lăn lộn dưới đất:
-Tha cho ta…aaa.,.. ta biết…a… những nữ sinh…mất tích kia…đang ở đâu..aaa….
Nghiêm Tinh vừa đau đớn kêu gào vừa lăn lộn cầu xin, chỉ là những lời của hắn làm Đường Kim cảm thấy hơi kì kì, nữ sinh mất tích nào cơ?
Chỉ có Kiều An An là sắc mặt khẽ biến:
-Ngươi nói là mấy chục nữ sinh mất tích trong thời gian một tháng gần đây ở Minh Hồ thị sao?
-A… đúng vậy…chính là bọn họ…á… - Nghiêm Tinh đau đến nỗi không thể nào nói hoàn chỉnh hết câu, vừa nói vừa lăn lộn gào thét.
-Lão công, chàng có biện phát tạm thời cho hắn hết đau không? – Kiều An An nhẹ giọng hỏi Đường Kim.
Đường Kim bắn ra một đạo chỉ phong, tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Tinh bỗng im bặt, chỉ là lúc này mồ hôi lạnh đã tuôn ra khắp người hắn, cảm giác cực độ thống khổ kia làm cả người hắn ướt đẫm mồ hôi.
-Tiểu nam nhân, gần đây Minh Hồ thị có rất nhiều nữ sinh mất tích sao? – Đường Kim có chút hiếu kì hỏi.
Kiều An An khẽ gật đầu:
-Một tháng gần đây ở Minh Hồ thị tổng cộng có 36 nữ sinh mất tích, sự kiện này đã làm cho lòng người hoang mang vạn phần, phía cảnh sát cũng một mực điều tra nhưng không có manh mối gì.
-Trong số những nữ sinh mất tích, có 8 người đều là tới từ học viện Minh Hồ, cũng chính là trường mà Nghiêm Tinh này làm giáo viên, những người khác đều sống ở khu vực phụ cận, hiện tại xem ra vụ án này quá nửa là do Nghiêm Tinh này làm. – phía không xa, Kiều Gia Thịnh tiếp lời.
Việc này thậm chí đã kinh động đến cả Tiềm Long, chỉ là Tiềm Long cũng không thể tìm ra chút manh mối nào, không ngờ Nghiêm Tinh này lại chủ động nói ra.
-Nói đi, ngươi đưa những nữ sinh kia đi đâu? – Đường Kim nhìn Nghiêm Tinh, nhàn nhạt hỏi.
Dứt lời hắn còn bổ sung một câu:
-Đừng có nói điều kiện với ta, ta không kiên nhẫn đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận