Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 206: Tui ngủ một giấc

Chu Cương Cường ném lại một câu như thế rồi cắp đít bỏ đi.
- Xùy...
Trên khán đài, học sinh Ninh Sơn Nhị Trung lại xùy Chu Cương Cường cái nữa. Tên này đúng là loại giáo viên cực phẩm, bỏ lại một cái cục diện rối rắm, cứ thế phủi đít bỏ đi.
Tào Thác cũng có chút căm tức, loại giáo viên thế này đúng là không đáng được tôn kính. Hắn đã nhìn ra, Chu Cương Cường nhận định là trận này không thắng được, muốn phủi trách nhiệm, cho hắn đi đổ vỏ.
- Trọng tài, thay người!
Tào Thác cũng quyết định thật nhanh, lập tức ra hiệu.
Mà Trịnh Vân Hạo trực tiếp chạy đến bên sân, lớn tiếng gọi Đường Kim:
- Đường Kim, mau xuống đây! Nhanh đi, thời gian không còn nhiều!
- Được rồi, anh ra sân đi!
Hàn Tuyết Nhu cũng rời khỏi người Đường Kim.
- Bé cưng, không cho anh một ít khích lệ hay sao?
Đường Kim đứng lên, cười hì hì một tiếng.
- Đường nghịch nữa!
Hàn Tuyết Nhu có chút câm nín, tên này vẫn còn lãng phí thời gian. Chẳng qua, nếu hắn không xuống thì nàng cũng hết cách, chỉ đành hôn hắn một cái:
- Được chưa?
Đường Kim cười rạng rỡ, trực tiếp nhảy từ trên khán đài xuống.
- Đường Kim cố lên!
Bên phía Ninh Sơn Nhị Trung, tiếng vỗ tay như sấm nổ.
Không thể không nói, kể từ khi Đường Kim tới Ninh Sơn, chưa bao giờ có nhiều người ủng hộ hắn đến thế.
Bên phía Ninh Sơn Nhất Trung, một đám người nghị luận rào rào:
- Thằng kia là Đường Kim? Cũng thường mà!
- Đúng thế, cũng không đẹp trai!
- Cũng không cao, con hàng này đá banh giỏi lắm hả?
- Nói thế cũng không đúng, nhỡ đâu nó là Messi thứ hai thì sao?
- Móa, bạn gái con hàng kia xinh quá!
- Đúng a, quá gợi cảm, tiêu chuẩn trắng đẹp giàu nha, lại đi Ferrari nữa.
...
Đang nghị luận, bọn họ lại phát hiện Đường Kim thế chỗ thủ môn, nhất thời rào rào một mảnh.
- Cắt, làm trò con bò lâu vãi, rốt cuộc lại làm thủ môn!
- Mẹ, tao còn tưởng nó là tiền đạo!
- Cho dù làm thủ môn lợi hại, nhưng thay vào giờ này có chậm quá không?
...
Trận đấu lại bắt đầu, chỉ nghe Đường Kim nói một câu gì đó, trên sân xuất hiện một hình ảnh quỷ dị lạ thường.
Không riêng học sinh Nhất Trung kinh ngạc, ngay cả bên Nhị Trung cũng có chút câm nín. Đây là cái loại trận hình gì? Cả đội banh mười một người, ngoại trừ Đường Kim làm thủ môn, còn lại mười người đều tràn hết qua sân địch!
- Tôi nói Hàn Tuyết Nhu né, trường các cậu không phải chơi trò lợn chết không sợ nước sôi đấy chứ?
Phương Mẫn không nhịn được hỏi.
- Đó là họ tin vào Đường Kim.
Hàn Tuyết Nhu bĩu môi, Đường Kim làm thủ môn, tên nào sút vào được thì quá giỏi nha.
- Lại một trái nữa! Lại một trái nữa nè!
Hơn một ngàn học sinh Nhất Trung hô lên, bởi vì bóng đã vào chân số 9 một lần nữa. Mà mấy phút trước, số 9 vừa làm một cú hat - trick, theo bọn họ thấy, quả này số 9 có thể ăn được trái thứ tư rồi.
Tràng diện tương đối quỷ dị, số 9 cắm đầu chạy hùng hục, mà bên Nhất Trung còn có mấy cầu thủ tiếp ứng. Nhưng bên Nhị Trung thì cả mười người đều đợi bên sân đối phương, thậm chí còn có mấy người chờ trong vòng cấm, không có tý ý định về phòng thủ nào.
Tình huống như thế, số 9 không thèm để ý, lập tức sút một phát, bắn thẳng vào cầu môn.
Khán đài một mảnh hoan hô, Ninh Sơn Nhất Trung ai cũng thấy quả này vào chắc rồi. Chỉ tiếc, tiếng hoan hô lập tức biến thành tiếc hận, bởi vì họ thấy, thủ môn Đường Kim đã vững vàng bắt được bóng.
- Con hàng thủ môn này thật lợi hại a!
Học sinh Nhất Trung coi như hiểu được tại sao có nhiều người mong Đường Kim ra sân như vậy.
Chẳng qua họ cũng không thèm để ý, thủ môn lợi hại có tác dụng gì? Hiện tại Ninh Sơn Nhị Trung muốn lội ngược dòng thì phải ăn ít nhất sáu trái nha!
Lúc này, Đường Kim lại ném bóng ra ngoài.
- Ha ha, Đường Kim nhà cậu đúng là làm loạn nha. Không có đội viên tiếp ứng, hắn lại đi ném bóng.
Phương Mẫn thừa cơ giễu cợt Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tuyết Nhu lười nói chuyện, ánh mắt nhìn theo quả bóng, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Phương Mẫn lập tức ngây người, thế cũng được á?
- Á đù...
Mấy trăm người bên Nhị Trung cùng haon hô, bởi bọn họ đều thấy, Đường Kim trực tiếp ném trái bóng tới vòng cấm đối phương. Mà Trịnh Vân Hạo đã thủ sẵn ở đó, trái bóng này như có mắt, rơi thẳng vào chân hắn. Như đã thành bản năng, Trịnh Vân Hạo nhấc sân sút mạnh.
Thủ môn đối phương còn chưa kịp phản ứng thì bóng đã nằm trong lưới.
Mấy trăm người bên Nhị Trung lại phát ra tiếng hoan hô khổng lồ. Mà bên Nhất Trung lại là một mảnh yên tĩnh, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng quá ảo đi?
- Móa, thế này cũng được?
Qua một lúc, rốt cục cũng có người nói tục một câu.
Mà đội viên của Ninh Sơn Nhất Trung nhất thời có chút ủ rũ. Bị người ta dùng cách này ghi bàn, thật sự có chút mất lòng tin.
- Không sao, chúng ta lại ghi thêm năm trái nữa!
Số 9 mở miệng động viên một câu.
Lời này khiến người khác phấn chấn, đúng a, lại thêm năm trái, sợ cái gì?
Song, ba phút sau, cho dù số 9 tự tin thế cũng cười không nổi. Bởi trong ba phút ngắn ngủn, Ninh Sơn Nhị Trung lại dùng cách y hệt vừa nãy ghi thêm ba trái.
Điểm số thoáng cái đã là 6 - 4, Ninh Sơn Nhị Trung chỉ còn thua hai bàn. Mà thời gian vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa.
Trên khán đài, mấy trăm người Nhị Trung cao hứng phấn trấn, mà Tào Thác cũng hội học sinh cũng hưng phấn dị thường. Còn hơn một ngàn người bên Nhất Trung đều ủ rũ, mặc dù còn dẫn hai trái, nhưng cứ tiếp tục thế này thì thua chắc a!
- Không nên tấn công nữa, từ bây giờ, chúng ta phòng thủ!
Số 9 của Ninh Sơn Nhất Trung lại hô một câu.
Cho nên, mười lăm phút tiếp theo, tràng diện càng thêm quỷ dị, hai đội tổng cộng hai mươi hai người thì có hai mươi mốt người ở nửa bên sân của Nhất Trung. Mà bên kia chiến tuyến chỉ có một mình Đường Kim lẻ loi hiu quạnh.
Mà Ninh Sơn Nhất Trung đã toàn lực phòng thủ, đám Trịnh Vân Hạo vốn tài không bằng người, không cách nào dẫn bóng, kết quả là sau mười lăm phút, Ninh Sơn Nhất Trung vẫn giữ nguyên tỷ số 6 - 4.
- Hàn Tuyết Nhu, Đường Kim nhà cậu đúng là lợi hại, nhưng tình huống thế này, Đường Kim nhà cậu cũng bó tay nha!
Phương Mẫn lại nói, đến lúc này, nàng cũng đã bội phục Đường Kim lắm rồi, tên này thật là lợi hại nha.
- Anh ấy nhất định có cách.
Hàn Tuyết Nhu lại rất tin tưởng Đường Kim. Nhưng nàng chỉ lo hắn không thèm nghĩ cách mà thôi.
Dự cảm của Hàn Tuyết Nhu được chứng thực rất nhanh, đứng nhàm chán mười lăm phút, Đường Kim đột nhiên ngáp một cái:
- Chán qué, tui ngủ một giấc, đừng quấy rầy tui nha.
Đường Kim cứ thế ngã vật ra cầu môn, mà âm thanh của hắn truyền rõ ràng vào tai mỗi người. Trong lúc nhất thời, toàn trường đều câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận