Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 228: Chúng ta không thể làm vậy

- Chuẩn rồi, tôi chính là Đường Kim, Đường Kim rất thích vàng đó.
Đường Kim nở nụ cười sáng lạn:
- Cho nên, các người thiếu tôi hơn một trăm triệu, nếu như trả bằng vàng thì trả đúng một trăm triệu là được rồi.
Sắc mặt Trình Đạo Tường trở nên khó coi. Đối với dân cờ bạc nơi đây, cái tên Đường Kim không nổi mấy. Dù sao Đường Kim có ít danh tiếng nhưng cũng không phải ai cũng biết. Nhưng với Trình Đạo Tường vốn là người của sòng bạc Long Hổ thì hắn biết khá rõ về Đường Kim này. Hậu quả của Phì Long và Sấu Hổ hắn lại càng hiểu rõ. Hắn không hề nghi ngờ, nếu mình không hợp tác thì sẽ đi vào vết xe đổ đó.
Lúc trước đám người trong này thấy đầu óc Đường Kim có vấn đề, bây giờ lại phát hiện tình huống không đúng. Tên Đường Kim này có địa vị rất lớn a, ngay cả Trình Đạo Tường cũng sợ.
Khẽ hít một hơi, Trình Đạo Tường đột nhiên nói lớn:
- Phiền mọi người ra ngoài trược, trung tâm giải trí chúng tôi hôm nay tạm đóng cửa.
Dừng một chút, Trình Đạo Tưởng lại phân phó hai tên to con bên cạnh:
- Mời mọi người ra ngoài.
Hai gã kia gật đầu, nói là mời, kỳ thực chính là đuổi. Mặc dù rất nhiều người tò mò, nhưng trong sự ép buộc của sòng bạc thì vẫn phải rời đi. Chừng mười phút sau, cả sòng bạc ngoại trừ bảo kê với nhân viên sòng bạc thì chỉ còn lại Đường Kim và Đường Thanh Thanh.
- Đường Kim, mười triệu, cậu có thể lấy đi mười triệu, được chưa?
Trình Đạo Tường ngưng mắt nhìn Đường Kim, chậm rãi nói.
- Anh cảm thấy tôi giống ăn xin lắm hả?
Đường Kim bất mãn nhìn Trình Đạo Tường:
- Tôi đã nói rồi, số vàng giá trị một trăm triệu. À, chắc cũng cỡ ba trăm cân, tính ra cũng không nhiều.
Sắc mặt Trình Đạo Tường biến ảo một trận, rốt cuộc cũng hiểu chuyện này không cách nào giải quyết, chỉ đành cắn răng:
- Tôi cần gọi điện đã.
- Gọi đi, không sao.
Đường Kim ra vẻ không vội.
Trình Đạo Tường vào trong phòng nhỏ, qua khoảng năm phút, hắn lại ra ngoài.
- Đường Kim, chúng tôi cần một ít thời gian gom tiền.
Sắc mặt Trình Đạo Tường hơi bình tĩnh lại, hiển nhiên đã nhận được chỉ thị.
- Được rồi, tối nay trước sáu giờ tôi lại đến. Còn ba tiếng nữa, các người cứ từ từ kiếm. Đúng sáu giờ, tôi sẽ đến quán trà Long Phượng thu tiền.
Đường Kim không nhanh không chậm nói một câu, sau đó ôm Đường Thanh Thanh:
- Cưng à, chúng ta đi thôi. Đi ăn cái gì đã rồi nói.
Ôm Đường Thanh Thanh ra cửa, Đường Kim hơi ngừng lại, cũng không thèm quay đầu:
- Nói cho ông chủ của các người, dù thế nào thì cũng phải đóng cửa sòng bạc, bảo hắn đừng có vọng tưởng gì nữa.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim đã ra khỏi cửa, mà sắc mặt Trình Đạo Tường lại biến đổi một lần nữa.
Bên ngoài khách sạn Long Phượng, một chiếc Volkswagen lặng lẽ đỗ nơi đó. Trong xe, Đường Kim cười toe toét với Đường Thanh Thanh:
- Chị Thanh, đại công cáo thành rồi, ăn mừng một chút đi!
Không thèm báo trước, Đường Kim đã hôn Đường Thanh Thanh, một tay lại lục lọi trên người nàng.
Đường Thanh Thanh theo bản năng đáp lại một chút, sau đó đột nhiên mạnh mẽ đẩy Đường Kim ra.
- Đừng, tiểu đệ, chúng ta không thể làm vậy.
Sắc mặt Đường Thanh Thanh đã hồng lên, nhưng vẻ mặt lại trở nên kiên quyết:
- Chị là chị em, hơn nữa, em cũng có bạn gái rồi. Chúng ta không thể như vậy được.
- Chị Thanh, chị nói không giữ lời gì hết a!
Đường Kim ra vẻ buồn bực:
- Rõ ràng chị đã nói hôm nay kệ em làm gì cũng được mà.
- Chị đổi ý không được sao?
Đường Thanh Thanh càng hùng hồn:
- Tóm lại vừa rồi làm gì trong kia, chị không thèm so đo nữa. Nhưng sau này không thể tiếp tục như vậy!
Đường Kim nhìn chằm chằm Đường Thanh Thanh, sau khoảng một phút vẫn chưa rời mắt.
Nhất thời, Đường Thanh Thanh lại hơi chột dạ. Tiểu đệ này sẽ không sắc tâm đại phát, "mạnh mẽ" với nàng đấy chứ?
Nếu thật như vậy, nàng nên phản kháng hay không? Hay là phối hợp nhỉ?
Trong lúc Đường Thanh Thanh đang thấp thỏm, Đường Kim đột nhiên cười hì hì:
- Chị Thanh, chúng ta đi ăn cơm đi.
- Hả?
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, hiển nhiên không ngờ Đường Kim lại nói như vậy.
- Chị Thanh, em tốt với chị như vậy, dĩ nhiên sẽ không ép chị làm chuyện chị không thích.
Vẻ mặt Đường Kim thành thật, sau đó lại nói:
- Nhưng mà, chị Thanh nè, vừa rồi ở dưới kia là chị cam tâm tình nguyện, chị phải nhớ kỹ điểm này nha!
Đường Thanh Thanh không nhịn được phản bác:
- Chẳng qua chị đây chỉ nhất thời nóng đầu.
Đường Kim cười hi hí, không nói thêm gì. Thật ra, hôm nay có thu hoạch lớn như vậy, hắn đã hài lòng lắm rồi. Chị kết nghĩa xinh đẹp này thật ra đã sớm nằm trong tay hắn, nàng vốn dĩ chạy cũng không thoát.
- Người đẹp trai vĩ đại như ka, chị Thanh làm sao lại trốn chứ?
Đường Kim tự tin mười phần. Thái độ của chị kết nghĩa sẽ thay đổi vào một ngày nào đó thôi.
- Sau này không bao giờ vào sòng bạc với tiểu đệ nữa!
Trong lòng Đường Thanh Thanh thầm thề. Sau đó liền nổ máy xe, tìm bên đường một hồi, kiếm một quán ăn. Ăn no xong, nàng lại đưa Đường Kim về Ninh Sơn Nhị Trung.
- Tiểu đệ, chuyện đòi nợ thì chị không đi đâu.
Đường Thanh Thanh mở miệng nói:
- Còn có, chuyện của Trương Tuấn Kiệt kia em vẫn không nói đến, chị cũng không biết có nên nói hay không. Có phải em không định quan tâm đến không vậy?
- Bây giờ mà em muốn người, không chừng bọn chúng sẽ cò kè mặc cả. Chờ bọn chúng đưa vàng xong, em sẽ lại đòi người.
Đường Kim cũng đã tính trước:
- Đến lúc đó, nhất định chúng sẽ thả người.
- Ừ, vậy chỉ về cục cảnh sát trước.
Đường Thanh Thanh gật đầu.
- Không hôn một cái rồi đi sao?
Đường Kim cười hì hì.
Đường Thanh Thanh liếc hắn một cái, còn chưa hôn đủ chắc?
Nổ máy xe, Đường Thanh Thanh nhanh chóng rời đi. Mà Đường Kim lại lấy điện thoại ra, nhìn một chút, trong đó có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là Tiếu Thiền gọi.
Không để ý đến mấy cuộc gọi nhỡ, Đường Kim đi vào phòng bếp của mình. Giờ phút này Tống Oánh cũng không có ở đó, nhưng hắn còn chưa đợi được một phút, cỗ khí tức băng hàn quen thuộc kia đã áp sát lại gần.
- Tìm mấy người, âm thầm bảo vệ chị Thanh một chút cho anh.
Đường Kim nói với Tống Oánh.
Mặc dù Đường Thanh Thanh là cảnh sát, nhưng năng lực tự vệ của nàng lại rất bình thường. Mặc dù Đường Kim thấy sòng bạc Long Phượng không dám làm loạn, nhưng vì đề phòng bất trắc, hắn vẫn quyết định cho Thiên Hạt bang âm thầm theo dõi. Nếu thật sự có chuyện gì, hắn cũng có thể nhận được tin tức ngay.
- Vâng, em đi bố trí ngay.
Tống Oánh không hỏi nguyên nhân, lập tức đi phân phó.
Đường Kim đợi một lúc, đại khái đến khoảng năm giờ, hắn lại nhận được một cú điện thoại. Người gọi đến chính là Dương Minh Kiệt.
- Đường Kim, bây giờ cậu có rảnh không? Có một chuyện, tôi muốn thương lượng trực tiếp với cậu.
Đầy bên kia điện thoại, Dương Minh Kiệt hơi khách khí, hình như còn có sự hưng phấn mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận