Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 482: Rất có lòng thương người

Trước đây Đường Kim nghĩ rằng chẳng có kẻ nào rảnh dỗi lại đi phá nhà của hắn trên Thanh Long sơn , nhưng qua chuyện này hắn mới thấy rằng tuy xác xuất rất nhỏ nhưng không thể không phòng. Tuy rằng hắn đối với Thanh Long sơn tình cảm cũng không sâu nặng nhưng nếu có một ngày sư phụ hắn quay về, sau đó phát hiện nhà đã không còn nữa nhất định sẽ thương tâm, cho nên tốt nhất là tìm một người đến coi nhà để phòng vạn nhất.
Trần đại sư lợi dụng Đường Kim để báo thù cho cháu gái, hại nhà của hắn chút nữa thì bị dỡ mất, bây giờ để ông ta đến giúp hắn trông nhà cũng là điều đương nhiên, làm chuyện không nên làm đều phải trả giá.
- Không vấn đề gì, được đi trông nhà cho Đường thiếu, ta rất sẵn lòng!
Trần đại sư nghe đề nghị của Đường Kim xong lập tức sảng khoái đáp ứng, thậm chí còn cảm thấy khá vui vẻ. Trần đại sư đích thực rất cao hứng, hắn cũng rất rõ dàng, nhân vật như Đường Kim không phải là hắn có thể lợi dụng được, cho dù hắn từng nghĩ Đường Kim chưa chắc đã phát hiện, nhưng giờ bị phát hiện rồi, chỉ còn cách thẳng thắn thừa nhận thôi. Kết quả cuối cùng đã vượt xa dự liệu của hắn. Nhìn qua thì thấy sau này ở trên Thanh Long sơn cuộc sống sẽ khá vất vả nhưng ở phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là một cơ hội lớn, bởi vì giúp Đường Kim trông nhà thì cũng coi như là thuộc hạ của Đường Kim rồi.Từ nay về sau, hắn coi như có một chỗ dựa lớn.
Đường Kim không biết suy nghĩ của Trần đại sư lúc này, thấyTrần đại sư đáp ứng hắn xong lập tức thu xếp hàng lí chuẩn bị lên Thanh Long sơn ngay trong đêm hắn liền chuẩn bị rời đi , ở nơi này đã không còn việc gì cần giải quyết nữa.
- Vẫn là về nhà vơi Thất tiên nữ thôi! – Đường Kim tự nhủ, nhưng lập tức hắn lại bắt đầu do dự, không phải hắn đang muốn làm thanh niên nghiêm túc sao?
Vừa do dự, Đường Kim vừa tùy ý đi dạo trên đường, hắn chưa vẫn chưa rời khỏi huyện Sa Dương. Trước đây hắn từng tới nơi này, nhưng đối với mọi thứ ở đây cũng không tính là quen thuộc, hắn không biết rằng ở huyện Sa Dương đa số nơi trị an đều khá tốt nhưng mấy con đường cũ vào buổi tối rất hỗn loạn, bởi vì một số con nghiện trong huyện buổi tối thường tụ tập lại tìm các kiếm tiền thỏa mãn cơn nghiện, ăn trộm ăn cướp ở nơi này thường xuyên diễn ra, cuối cùng cả những kẻ không nghiện ngập gì cũng chạy đến đây hành nghề, nơi này an toàn đến đến mức cảnh sát cũng không muốn đi lại vào ban đêm…
Đường Kim không biết điều này, hắn đang đi khá tự tại, cách ăn mặc của hắn nhìn như mời gọi người khác đến cướp vậy. Từ lúc sống chung với Kiều An An, quần áo hắn mặc toàn là hàng cao cấp, gần đây Kiều An An mua cho hắn không ít đồ, như cái áo gió hắn đang mặc cũng gần 8000 tệ ( gần 30 củ), bất luận là quần hay là giày đều hàng hàng xịn hết, tóm lại lúc này vừa nhìn qua là biết Đường Kim là người có tiền rồi.
Thế mới nói người sống trên đời tốt nhất nên điệu thấp, càng giàu thì càng phải khiêm tốn, Đường Kim vừa mới điệu cao một chút thì phiền phức lập tức tìm đến, đang phân vân có nên về làm tí với Thất tiên nữ hay không thì đằng sau bỗng có tiếng người truyền đến:
- Huynh đệ, quần áo ngon đấy, ta mượn mặc một lát nhé!
Đường Kim quay đầu nhìn, chỉ thấy ba nam một nữ, nhìn bề ngoài tuổi đời không lớn, độ 17 18, tóc nhuộm đủ loạn màu, ăn mặc cũng rất lộn xộn, đứa con gái duy nhất kia mặt chát đầy phấn son, vừa nhìn là biết là cánh đàn chị trong đám giang hồ mới lớn ( tiểu thái muội ). Một tên nhuộm tóc hai màu trắng đỏ, bốn phía tóc bạc, ở giữa lại một nhúm đỏ rực, khá là sáng cmn tạo, chính là tên này đang ôm đứa con gái kia và hướng Đường Kim muốn “mượn đồ’’
- Muốn mượn đồ hả? Lí do nhạt quá, đổi câu khác đi.
Đường Kim đang phân vân có nên về nhà hay không, giờ có việc để làm rồi, hắn tạm thời không cần suy nghĩ nữa.
- Huynh đệ, ngươi xem quần áo trên người ngươi, lại nhìn quần áo của bọn ta, ngươi không thấy bọn ta rất đáng thương sao? – tên lưu manh này vậy mã tìm ngay được lí do:
- Làm người phải yêu thương lẫn nhau, huynh đệ, ngươi thương sót chúng ta một chút đi, không có lòng thương người sẽ bị báo ứng đấy!
- Ồ, ngươi thấy người ăn xin bên kia không? – Đường Kim chỉ về một nơi cách đó không xa, nơi đó có một tên ăn xin đang cuộn mình nằm bên thùng rác.
- Tên ăn xin đó ta rất quen thuộc, hôm nay ta còn vừa cho hắn một cái bánh bao đấy. – tên lưu manh tùy ý đáp
- Ngươi cũng khá có lòng thương người ha!
Đường Kim bày ra vẻ tán dương nhìn tên lưu manh:
- Ta thấy hay là thương thì thương cho chót đi, ngươi đem bạn gái tặng luôn cho hắn đi, ta nghĩ hắn cũng nhiều năm chưa đụng vào đàn bà rồi.
Đường Kim vừa nói xong, ánh mắt bốn người nhìn Đường Kim lập tức thay đổi:
- Thằng chó! Mày trêu tao à? Cởi áo khoác ra, để ví tiền lại tao tha cho mày một con đường sống, nếu không tao cho mày đi ăn xin cùng tên kia đấy!
Tên nhuộm tóc hai màu kia đột nhiên móc ra một con dao, quơ quơ vài đường ngoài không khí:
- Có tin tao cho mày khô cmn máu không?
- Ta lại sợ ngươi quá cơ!
- đê ka mờ! anh em đâu, giã chết mịa nó cho ta
Tên lưu manh cất dao đi rồi vung quyền xông về phía Đường Kim, xem ra hắn cũng không dám dùng dao.
Ba người còn lại thấy thế cũng nhất tề xông lên, ra quyền, xuất cước , cùng đánh về phía Đường Kim.
- Bụp…bụp…
- Á hự!
- Aaaa…ối…ối
……
Vài tiếng kêu đau đớn vang lên, cả bốn tên cùng bay ra ngoài, chưa đầy mười giây, ba nam một nữ đã nằm gọn dưới đất.
Đường Kim phủi tay, đi đến bên tên nhuộn tóc trắng-đỏ:
- Nhìn thấy chưa? Ngươi không có lòng thương người lập tức bị báo ứng rồi đấy!
- Lão đại, chúng em sai rồi, là chúng em có mắt không thấy Thái Sơn…
Tên lưu manh này bắt đầu van xin.
- Không, cái này là do các người thiếu tình yêu thương con người. – Đường Kim lười biếng nói:
- Các ngươi không thấy người ăn xin kia đang rét run cầm cập sao? Nhanh đứng dậy cởi áo ra tặng cho người ta đi, còn bạn gái muốn tặng hay không thì tùy ngươi.
- Tặng, đều tặng hết!
Tên lưu manh bò dậy sau đó vội vàng cởi quần áo ngoài ra đưa cho người ăn xin, sau đó nhìn Đường Kim :
- Lão đại, bọn ta có thể đi được chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận