Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 538: Hiểu Hiểu không thể ra ngoài sáng.

Thiếu nữ này rất xinh đẹp, không phải chỉ là đẹp bình thường mà là một đẳng cấp có thể sánh ngang với Thất sắc hoa, ngũ quan nàng tinh tế giống như khi sinh ra đã được tạo hóa tính toán kĩ lưỡng vậy, mũi ngọc nhỏ nhắn và đôi môi anh đào đính trên khuôn mặt thanh tú non nớt, một cặp mắt tròn và đen láy, lấp lánh có thần. Da dẻ nàng rất trắng, người có làn da tốt nhất mà Đường Kim đã từng gặp qua là Kiều An An nhưng mà da dẻ của cô nàng trước mặt này hoàn toàn có thể cùng Thất tiên nữ phân cao thấp, hơn nữa còn có điểm đặc sắc riêng của nàng, làn da nàng trắng sáng lạ thường, thậm trí có thể nói là trắng giống như là một loại bệnh thái nào đó, nhưng loại trắng bóng
giống như thiếu sinh khí đó nhìn lại đẹp đến mê hồn,không biết là một loại bệnh thái hay một sự mỹ lệ khó mà nói nên lời.
Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân làm Đường Kim ngây ngốc, điều làm hắn ngây ngốc là nàng đang ngồi trên xe lăn, cho dù bộ váy trắng rộng rãi kia đã che đi cặp đùi của nàng nhưng trên đời này không có mấy ai khỏe mạnh bình thường mà lại ngồi xe lăn cả, mà một thiếu nữ mười mấy tuổi càng không có nguyên nhân gì để ngồi xe lăn cả, vậy thì chỉ còn có một các giải thích, thiếu nữ này là người tàn tật!
-Này, tên quỷ đáng ghét, nhìn ta đến phát ngốc rồi à? - một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Đường Kim.
Nghe thấy thanh âm này Đường Kim mới chứng thực suy đoán của mình, thiếu nữ tàn tật xinh đẹp một cách lạ thường kia chính là Hiểu Hiểu – cô gái lúc nào cũng tự xưng là không gì không hiểu, không gì không biết, cũng chính là người lúc nào cũng tự khoe là mình rất xinh đẹp.
-Tiểu nha đầu, ngươi cũng thật là nhỏ quá đi! – Đường Kim lúc này mới hoàn hồn, hắn làm bộ tùy ý nói nhưng vừa mới ngẩng đầu lên lại phát hiện ra có gì đó không đúng:
-Ý, đâykhông phải là đang ở dưới lòng đất sao? Sao lại có cả bầu trời? Ủa, không đúng a, bầu trời này sao lại trong xanh như vậy, bầu trời kinh thành cũng có lúc được như thế sao?
-Này, ta cũng 16 tuổi nhé, chỉ kém ngươi có vài tháng thôi! – Hiểu Hiểu có chút không vui:
- Còn nữa, thứ ngươi nhìn thấy không phải là bầu trời kinh thành, cũng không phải là bầu trời của bất cứ nơi nào trên thế giới này, đây là do ta dùng một chút thủ đoạn chuyển biến mà thành.
-À, nói vậy là cái này là giả hả? – Đường Kim tùy ý hỏi, trong lòng lại đang thầm nghĩ bầu trời trong Thiên Đạo Tiên Cảnh của hắn liệu có phải là giả không nhỉ?
-Cũng không phải là giả, thôi đi, một hai lời không thể nói rõ ràng, ngươi cứ xem như đang xem ti vi vậy đi. – Hiểu Hiểu khẽ cong môi, dường như nàng có chút mất hứng.
-Vậy tại sao cô không trực tiếp nhìn trên ti vi cho lành? – Đường Kim có chút kỳ quái hỏi.
-Hừ, trong ti vi là giả, còn cái này của ta là thật, người ta muốn nhìn thấy bầu trời chân chính cơ, đúng là thật khó mà giải thích rõ với ngươi được! – Tâm tình Hiểu Hiểu dường như đang không tốt.
-Cô muốn nhìn thấy bầu trời bên ngoài sao không ra ngoài mà nhìn đi? – Đường Kim có chút khó hiểu.
-Đồ quỷ đáng ghét, người cho rằng ta không muốn ra ngoài sao? – Hiểu Hiểu bực dọc nhìn Đường Kim:
-Ta căn bản không thể ra ngoài được.
-Không ra ngoài được? – Đường Kim ngạc nhiên:
-Cô bị người ta nhốt ở đây hả? Aiz... hay là ta cứu cô ra ngoài nhé?
-Cứu ta ra ngoài? – Hiểu Hiểu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Kim:
-Này, tên quỷ đáng ghét, nếu như ngươi thực sự có thể cứu ta ra ngoài thì ta sẽ làm vợ ngươi!
-Hả? – Đường Kim làm bộ sác mặc đại biến:
-Không phải vậy chứ? vậy thì ta không cứu cô nữa đâu!
-Ngươi! – Hiểu Hiểu tức điên lên:
-Đường Kim , ngươi chính là con quỷ đáng ghét, chết tiệt, chết băm chết bầm!
Dừng một chút nàng mới có chút không phục hỏi:
-Này, quỷ đáng ghét, lẽ nào ta không xinh đẹp sao? Ngươi đừng có lừa ta, ta nhìn qua rất nhiều ảnh nữ nhân, họ đều không xinh đẹp bằng ta!
-Cái này thì cô có thể nói là đẹp, đẹp nhất đi. – Đường Kim cũng không dối lòng, Hiểu Hiểu ít nất cũng tính là một trong mấy mỹ nữ đẹp nhất mà Đường Kim từng gặp.
-Nhưng mà dáng người của cô quá kém đi!
Dáng người của Hiểu Hiểu đúng thật là không còn gì để nói, không thể dùng từ kém để hình dung nữa rồi, nàng căn bản là không có chút lồi lõm nào, dáng người của nữ nhân quan trọng nhất là gì? ngực, mông, đùi, ba thứ này có thể coi là quan trọng nhất, nhưng mà ba thứ này của Hiểu Hiểu...ngực thì xẹp lép, có thể nói là một cô nàng hai lưng, mông? Tuy nàng đang ngồi trên xe lăn nhưng Đường Kim vẫn nhìn ra được là không có tí mỡ nào cả, còn về đùi thì không cần nói nữa rồi, chân nàng bị tàn tật thì còn mong nàng có một cặp đùi thon thả xinh đẹp được nữa sao?
Duy nhất có thể trình làng thì cũng chỉ có cái eo của nàng mà thôi, người nàng nhỏ thế kia chắc chắn eo rất thon.
-Đường Kim, tên quỷ đáng ghét nhà ngươi, ngươi là một tên đại sắc lang, một tên siêu cấp sắc lang chỉ thích nữ nhân ngực to mông mẩy! – Hiểu Hiểu tức giận mắng:
-Ngươi đây là đang kỳ thị người tàn tật!
-Haiz...tiểu nha đầu , ta đúng thật là đang kỳ thị cô, nói thật lòng chân cô tàn phế thì ta còn tìm người chữa được chứ dáng người của cô thì ta cũng hết thuốc chữa a! – Đường Kim cười hihi, vừa nói hắn vừa đến trước mặt Hiểu Hiểu:
-Lại đây, để ta kiểm tra chân cô một lát xem có thể trị tốt không.
-Không cần kiểm tra nữa đâu, chân ta không thể trị được. – Hiểu Hiểu từ chối ý tốt của Đường Kim:
-Trừ khi người có thể cho ta thấy được ánh mặt trời, nếu không thì chân ta chẳng có cách nào chữa trị hết.
-Thấy ánh mặt trời? – Đường Kim cảm thấy khó hiểu:
Tiểu nha đầu, cô đừng có nói với ta là cô chưa từng thấy ánh mặt trời nhé?
Đường Kim không phải là tùy ý hỏi, chỉ là làn da của Hiểu Hiểu thực sự giống như chưa từng gặp phải ánh nắng vậy.
-Ta không thể thấy ánh mặt trời, nếu không ta sẽ chết. - ngữ khí của Hiểu Hiểu đầy thất lạc:
-Ta chỉ có thể ra ngoài vào buổi tối, nhưng mà ta cũng chưa từng ra ngoài vì nếu ban ngày đã không thể ra ngoài thì buổi tối ra ngoài còn ý nghĩa gì nữ chứ?
-Ách, tiểu nha đầu, cô trông vậy mà lại mắc căn bệnh không thể ra ánh sáng kia? - lần này Đường Kim thực sự kinh ngạc rồi..
-Không phải loại bệnh đó. – Hiểu Hiểu lắc đầu:
-Nhưng mà ta cũng không biết là bệnh gì, tóm lại là ta không thể tiếp xúc với một tia ánh nắng nào hết nếu không thì ta thật sẽ chết đi, sẽ bị ánh nắng thiêu thành tro bụi.
Đường Kim nhất thời không biết nói gì hơn, hắn cuối cùng cũng hiểu được Hiểu Hiểu không phải là bị người ta nhốt lại mà là không thể không ở trong căn phòng này được, mà cả đời nàng dường như cũng chỉ có thể sống trong cái thế giới nhỏ này mà thôi, thế giới nhỏ toàn vi tính máy móc này là tất cả đối vơi nàng.
Lúc này đầy Đường Kim bỗng nhớ tới Tống Oánh, Hiểu Hiểu và Tống Oánh thực ra cũng có chỗ giống nhau, nhưng ở mức độ nào đó mà nói, tình huống của Hiểu Hiểu càng tệ hơn Tống Oánh, Đường Kim bất chi bất giác sinh ra một cỗ đồng tình, thương cảm với cô bé suốt ngày cãi nhau với hắn qua điện thoại này.
-Tiểu nha đầu, cô yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được biện phát cứu cô ra ngoài. – Đường Kim cuối cùng cũng quyết định cho Hiểu Hiểu một lời hứa, thiếu nữ xinh đẹp như nàng, không nên sống cả một đời trong căn phòng như thế này, Đường Kim có thể cứu được Tống Oánh ra khỏi thế giới tăm tối của nàng thì hắn nhất định cũng sẽ cứu được Hiểu Hiểu.
-Quỷ đáng ghét, chỉ cần ngươi nói lời giữ lời thì ta cũng sẽ giữ lời. – trên mặt Hiểu Hiểu cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười:
-Nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài thì ta sẽ làm vợ ngươi!
-Nam nhân thực sự không thể quá đẹp trai a! – Đường Kim cảm khái một câu, hắn cũng không tiếp tục đả kích dáng người của Hiểu Hiểu nữa, nha đầu này thật là đáng thương, tốt nhất là không nên đả kích nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận