Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 544: Ta muốn thô bạo mộ chút.

Bốn giờ mười phút chiều hôm ấy, chuyến bay từ kinh thành về tỉnh Thiên Phủ cất cánh đưa Trương Nhiên rời xa kinh thành, rời sau mảnh đất mang lại bao đau thương cho nàng.
Diệp Tử Vận làm việc gì dường như cũng truy cầu hoàn mỹ, vốn chỉ cần đưa cho Trương Nhiên vài trăm tệ mua vé tàu là được rồi, như vậy Trương Nhiên cũng đã mang ơn nàng rất nhiều vì dù sao hành động này cũng giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không có ai là không nhớ tới món nợ nhân tình kiểu này, nhưng Diệp Tử Vận không có làm như thế, trong mắt của nàng thì đã giúp phải giúp cho chót, tận khả năng làm cho mọi việc trở nên hoàn mỹ.
Lập tức chỉ trong vài giờ Diệp Tử Vận không chỉ lợi dụng quan hệ của mình làm lại một cái chứng minh thư mới cho Trương Nhiên mà còn giúp nàng mua điện thoại, đưa cho nàng 5000 tệ và còn mua cả vé máy bay cho nàng rồi tiễn nàng tới tận sân bay.
-Đại ân không biết nói gì để cảm tạ, Diệp Tử Vận, mình biết rằng khả năng là bạn vĩnh viễn không cần mình phải giúp đỡ gì nhưng mình vẫn muốn nói cho dù sau này bạn gặp phải chuyện gì thì chỉ cần mình giúp được, mình quyết không có nửa lời thoát thác. - trước khi lên máy bay, Trương Nhiên nói với Diệp Tử Vận.
-Mình luôn muốn đi Thiên Phủ du lịch một chuyến, đợi khi nào có thời gian thì mình sẽ gọi cho bạn. – Diệp Tử Vận cười đáp.
Đợi máy bay cất cánh Đường Kim mới nhịn không được hỏi một câu:
-Bây giờ có phải là cô muốn đi trừng trị tên Khổng Ba kia một chút?
-Làm việc phải có đầu có đuôi, một là không làm, hai là phải làm cho thật hoàn mỹ. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng gật đầu, chính vì câu nói trên nên tối qua Diệp Tử Vận mới trao thân cho Đường Kim, bởi vì nàng là một người truy cầu hoàn mỹ, không muốn xuất hiện bất cứ sai sót gì, nàng không muốn bị người ta phát hiện mình chưa từng lên giường với Đường Kim, vì như thế sẽ làm không ít người hoài nghi và suy đoán lung tung.
Khẽ dừng một chút, Diệp Tử Vận lại nói tiếp:
-Ta đã cho người điều tra tình huống của Khổng Ba, không ngờ hắn cũng khá có tiếng, tiếng tăm cũng không tệ, cái gì mà nhà báo lương tâm chống phủ bại... trên mạng hắn cũng có cả triệu fan, chẳng trách hắn lại không sợ Trương Nhiên tìm nhà báo khác bóc phốt hắn, bởi vì hắn trong giới báo trí cũng có chút tiếng nói, cho dù Trương Nhiên nói gì đi nữa thì hắn cũng vẫn có thể điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen, hơn nữa càng có thể mượn scandal này làm cho mình càng nổi hơn, phải rồi, hắn rất thích làm một vài scandal lớn để nổi tiếng.
-Cô muốn đối phó hắn thế nào? – Đường Kim tùy ý nói:
-Hay là ta trực tiếp hạ cho hắn tí độc làm hắn biến thành kẻ ngốc? À, cũng có thể cho hắn một cước thành thái giám, hoặc tiễn hắn đi gặp ông bà ông vải luôn?
Diệp Tử Vận không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Kim mà nàng tiếp tục nói:
-Nhìn bề ngoài thì Khổng Ba là một nhà báo chân chính, nhưng trong bóng tối thì lại âm thầm làm nhiều việc xấu xa, nhận không ít tiền bịt miệng, cho nên mấy năm nay hắn kiếm được cũng không ít tiền, sợ rằng chàng cũng không ngờ được là vợ hiện tại của hắn là một tiểu phú bà, tài sản cũng có vài chục triệu tệ đấy.
-Vậy sao hắn còn muốn lừa vài chục vạn tệ của Trương Nhiên? – Đường Kim nhất thời cạn cmn lời, đây là loại người gì chứ?
-Việc này rất bình thường, đối với loại người như Khổng Ba mà nói thì nếu có thể thuận tiện lừa thêm được mấy chục vạn tệ thì sao lại không lừa chứ? Phải hiểu rằng là hắn muốn lừa tiền của Trương Nhiên thì còn dễ dàng hơn rất nhiều ăn tiền bịt miệng của mấy vị quan tham. – đối với chuyện này Diệp Tử Vận cũng không thấy kì quái gì, cuối cùng nàng nhìn Đường Kim:
-Thật ra bây giờ ta có thể điều động không ít lực lượng dưới tay của Đại Nhi tiểu thư, chỉ cần gọi điện một tiếng là tên Khổng Ba kia lập tức sẽ trắng tay và nửa đời sau sẽ ăn cơm nhà nước, ngủ có người coi, mặc bộ kakima kẻ sọc, đeo đôi vòng tay inox xa hoa... nhưng mà lần này ta muốn thô bạo một chút, giống như chàng vừa nói, ta muốn đập cho tên vương bát đản ăn bám kia một trận.
Đường Kim đột nhiên dùng ánh mắt kì quái nhìn Diệp Tử Vận, sau đó ghé vào tai nàng cười hihi:
-Thực ra, cô càng thích phong cách thô bạo có phải không?
Hình ảnh kiều diễm nóng bỏng tối hôm qua bắt đầu nổi lên trong não Đường Kim, lúc động tác của hắn càng thô bạo thì nàng càng nhiệt tình hơn, càng hưng phần hơn.
Mặt Diệp Tử Vận khẽ đỏ nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, hiển nhiên nàng hiểu hàm ý trong câu nói của Đường Kim, chỉ là nàng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại Đường Kim:
-Chàng không phải cũng thế sao?
-Vậy tối nay chúng ta tiếp tục nhé...hehe... – Đường Kim bắt đầu động tâm, không biết có phải lỗi của Tiêu Đại Nhi không nhưng hắn cảm thấy mình trở nên thô bạo ở trên giường là do Tiêu Đại Nhi mấy lần hại hắn làm hắn rất hoài niệm cái cảm giác mạnh mẽ điên cuồng ấy, chỉ là lúc ở cùng với Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An thì hắn không muốn làm thế với các nàng cho nên hắn vô thức ôn nhu hơn với hai nàng, nhưng Diệp Tử Vận lại không giống như thế, ở bên cạnh Diệp Tử Vận hắn không cần lo lắng hay quan tâm gì hết.
-Nếu chàng muốn thì lúc nào cũng có thể. – thân thể Diệp Tử Vận hình như đã bắt đầu nóng lên.
-Thực ra chúng ta không cần phải đi tìm Khổng Ba ngay bây giờ, ta đột nhiên nghĩ tới một cách rất hay để dạy cho hắn một bài học nhớ đời. – Đường Kim đã bắt đầu có xung động muốn đẩy ngã Diệp Tử Vận ngay tại chỗ này.
-Cách gì? – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng hỏi.
Đường Kim ghé vào tai Diệp Tử Vận nhỏ giọng nói vài câu sau đó thuận miệng lướt qua cổ nàng hôn nhẹ một cái, thân thể nàng lập tức mềm nhũn ra, ngã vào lòng Đường Kim, sao đó chỉ kịp nói ba từ:
-Về khách sạn...
Đường Kim ôm lây éo nàng chuẩn bị thuấn di, nhưng đúng vào lúc này thì một thanh âm phẫn nộ vang lên:
-Tiểu tử, là ngươi? Đê mờ, lão tử tìm ngươi lâu lắm rồi.
Thanh âm làm người ta mất hứng vang lên phút chốc làm hứng thú của Đường Kim tiêu tan mất tám phần, sau đó thì hai người cùng nhau ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn đối phương.
-Diệp Tử Vận? - người kia nhìn thấy Diệp Tử Vận thì bỗng kinh ngạc sau đó lại càng phẫn nộ hơn:
- Đê mờ, ngươi có Diệp Tử Vận rồi mà còn dám cướp Băng Di của ta, ngươi thật cmn chán sống rồi phải không?
Người này chính là Trang Minh Tinh, từ lúc Băng Di bị Đường Kim đưa đi, hắn vẫn luôn điều tra tin tức về Đường Kim nhưng tên gia hỏa này tìm lâu như vậy rồi vẫn tìm không ra Đường Kim, mãi tới bây giờ mới ngẫu nhiên chạm mặt Đường Kim ở sân bay, nhưng Trang Minh Tinh có nằm mơ cũng không ngờ tới trong lòng Đường Kim đang ôm một mỹ nữ nhưng người này lại không phải Băng Di, mà là một mỹ nữ chứ danh khác ở kinh thành – Diệp Tử Vận.
-Trang Minh Tinh, chúng ta đang có việc, không muốn gặp phiền phức thì đừng có tự tìm phiền phức! – Diệp Tử Vận lạnh giọng nói.
-Ay da, Diệp Tử Vận, cô đang uy hiếp tôi đấy à? Hôm nay ta chính là đến tìm phiền phức đấy! Xem các người làm gì được ta? – Trang Minh Tinh vừa nhìn thấy Đường Kim thì máu đã lập tức lên não, quản cmn lý trí gì nữa, hắn nói chuyện như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, hoàn toàn quên mất phong phạm của kinh thành tứ đại công tử.
-Trang công tử, không cần phải tức giận, loại chuyện thế này để cho ta xử lý là được rồi, đối phó với loại người này là nghề của ta mà! – Bên cạnh bỗng có người tiếp lời, tên này lại một nam nhân chừng ngoài 30, ăn mặc phổ thông, chỉ là hắn vừa dứt lời thì lập tức đi về phía Đường Kim, trực tiếp rút ra một cái thẻ:
-Ta là cảnh sát, bây giờ ta muốn kiểm tra chứng minh thư của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận