Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 546: Đồ Long tiểu tổ

Máy ảnh không có đập trúng người nữ nhân kia vì lúc này nam nhân nằm bên dưới đã động thủ, hắn dường như không có chút giác ngộ nào về việc bị bắt gian tại giường, hơn nữa thân thủ người này khá nhanh nhẹn, hắn dùng một tay bắt lấy tay của Khổng Ba và cướp lấy máy ảnh sau đó đạp mạnh một cái vào trước ngực Khổng Ba.
Một cước này dùng lực rất mạnh, trực tiếp đem không đạp bay ra đến cửa, nhưng mà nam nhân kia vẫn chưa chịu dừng lại ở đó, con hàng này vậy mà trần chuồng nhảy ra khỏi giường rồi chạy nhanh đến chỗ cửa bồi thêm cho Khổng Ba một cước nữa sau đó đóng cửa lại. Làm xong mọi việc hắn lại dửng dưng như không tiếp tục lên giường chơi trò xếp hình với nữ nhân kia đồng thời bắt lấy điện thoại gọi điện:
-Huynh đệ, ta bên này đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tiếp theo để ngươi xử lý nốt vậy, ta trước tiên phải làm nốt việc chưa làm xong đã...
Ném điện thoại sang một bên, con hàng này lại tiếp tục nỗ lực ra vào...
Lúc này Khổng Ba ở phía ngoài cửa vừa mới miễn cưỡng bò được dậy lại vừa đúng lúc nghe được tiếng rên rỉ cao vút của nữ nhân truyền ra từ bên trong hơn nữa tiếng rên này còn rất quen thuộc, nghe vui tai nữa chứ, hắn chỉ thấy ngực mình nghẹn lại..phụt...một ngụm máu tươi phun ra từ miệng, trước đả kích tinh thần lẫn thể xác mạnh mẽ như thế, Khổng Ba cuối cùng cũng nhịn không được hộc máu tươi.
Hộc máu xong Khổng Ba mới bắt đầu thanh tỉnh hơn một chút, hắn liền cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho người bằng hữu làm cảnh sát của hắn, nhưng mà lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm động lòng người nhưng đầy lạnh nhạt:
ổ-Khổng Ba, ngươi có còn nhớ ta không?
Khổng Ba lập tức quay người nhìn cặp nam nữ vừa tới, nam mặc áo gió nhìn mặt rất lạ, nữ mặc đồ tây, phong cách rất bảo thủ kín đáo, nhìn nàng khá là thanh cao nhưng cũng đẹp dị thường, hơn nữa nữ nhân này cho Khổng Ba một cảm giác rất quen thuộc.
Nghĩ ngợi một lát Khổng Ba mới đem nữ nhân trước mặt liên hệ với nữ sinh nào đó trong kí ức của hắn:
-Cô, cô là Diệp Tử Vận?
-Khổng Ba, lúc ngươi bỏ Trương Nhiên lại còn lừa hết tài sản của cô ấy hơn nữa còn dồn cô ấy vào bước đường cùng, chắc ngươi không nghĩ tới báo ứng sẽ tới nhanh như vậy phải không? – Diệp Tử Vận lạnh nhạt nhìn Khổng Ba, thanh âm của nàng rất bình tĩnh:
-Tối qua lúc ngươi đang điên cuồng với một chân dài trong khách sạn thì chắc ngươi cũng không ngờ được là vợ mình cũng đang vui vẻ với người khác trong khách sạn phải không? Lúc ngươi mở cánh cửa này ra và nhìn thấy một màn này có phải là ngươi cảm thấy chính mình gặp phải việc bi thảm nhất trên đời không?
-Cô...cô vì Trương Nhiên.... – vẻ mặt Khổng Ba tràn đầy vẻ khó tin nhìn Diệp Tử Vận, bởi vì hắn biết Diệp Tử Vận với Trương Nhiên cũng không quen thân lắm.
Diệp Tử Vận tiếp tục nói:
-Nhưng mà thực ra ngươi đã sai rồi, đây chưa phải lúc bi thảm nhất cuộc đời ngươi đâu, ngươi sắp phải mất tất cả rồi!
Diệp Tử Vận vừa nói vừa đột nhiên nhấc chân lên đạp thật mạnh vào đũng quần Khổng Ba, đáng thương cho Khổng Ba không kịp đề phòng đã bị ăn ngay quả đế guốc vào chỗ hiểm, hắn lập tức hét thảm một tiếng rồi lăn lộn trên mặt đất.
-Cú đá này là vì Trương Nhiên, ngươi sắp nhận được điệnthoại báo ngươi bị đuổi việc, cảnh sát cũng rất nhanh sẽ tìm tới ngươi sau đó thì ngươi sẽ còn phải ở trong nhà giam dài dài, cho nên ta khuyên ngươi hãy chạy trốn đi, bây giờ đi trốn có khi vẫn còn kịp đấy. – Diệp Tử Vận lãnh đạm nói một câu rồi quay sang cười với Đường Kim:
-Việc đã giải quyết xong, chúng ta đi thôi.
-Hôm nay ta phải về tổng bộ tập trung rồi, nàng muốn ta đưa nàng đi đâu? – Đường Kim nói.
-Về khách sạn trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát. – Diệp Tử Vận nghĩ một lát rồi đáp.
Đường Kim cũng không nói hai lời mà lập tức đưa Diệp Tử Vận về khách sạn sau đó mới hỏi nàng một câu:
-Tại sao nàng lại khuyên tên gia hỏa kia chạy trốn?
-Bởi vì ta biết cái cảnh chui lủi chạy trốn còn không bằng ngồi tù! – Diệp Tử Vận bình tĩnh nói:
-Ta hy vọng hắn sẽ chạy trốn vì nếu như thế thì tháng ngày sau này của hắn chỉ có thể sống trong đau khổ và lo sợ.
Đường Kim không kìm được ngơ ra một lát, nữ nhân này chơi vậy cũng quá thâm đi.
-Giờ chàng phải về tổng bộ Ám Kiếm sao?
-Ừ, ta phai đi ngay bây giờ. – Đường Kim quyết định nên tới sớm một chút, coi như là cấp cho Ninh Tâm Tĩnh chút mặt mũi.
-Trước khi Long Kiếm chi chiến bắt đầu thì ta luôn ở đây, chàng tùy thời có thể tới. – Diệp Tử Vận ngáp dài một cái:
-Ta thực sự mệt rồi, trước tiên ngủ một giấc đã.
Lần này Diệp Tử Vận là buồn ngủ thật, nàng thích ngủ nude nhưng lần này đến quần áo cũng không kịp cởi đã nằm ngay ra giường và chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay là ngày 12 tháng 1, mọi thành viên tham gia Long Kiếm chi chiến của Ám Kiếm đều đã tập trung tại đây - lầu 19 tổng bộ Ám Kiếm.
Sau khi rời khỏi khách sạn thì Đường Kim trực tiếp tới tổng bộ nhưng hắn không có lên tầng 19 ngay mà hắn phải tới nhà ăn để bổ xung chút thể lực thuận tiện kiểm tra một chút tình huống của Tống Oánh.
Tống Oánh vẫn chưa Trúc Cơ xong nhưng làm Đường Kim cao hứng không thôi là nhiều nhất chỉ ba ngày nữa là Tống Oánh có thể hoàn thành Trúc Cơ, so với dự liệu còn nhanh hơn một chút.
Mãi tới mười giờ sáng Đường Kim mới rời nhà ăn vào từ từ đi lên lầu 19, tuy rằng hắn có thể thuấn di trực tiếp tới tầng 19 nhưng trên đời này ngoài sống theo kiểu vội vã thì đôi khi cũng nên sống chậm lại nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn, Đường Kim ngẫu nhiên cũng cần sống chậm lại một chút.
Lúc này trong sân huấn luyện cực lớn ở tầng 19 đã tập trung hơn trăm vị đặc công Ám Kiếm, những người này bao thành một vòng vây quanh mười mấy người ở giữa, mười mấy người này có nam có nữ và phần lớn vẫn còn rất trẻ.
Trong mười mấy người này thì có tám người đang xếp thành một hàng dọc, đối diện với họ là hai nam một nữ, ba người kia lần lượt là thủ lĩnh của Ám Kiếm – Kiếm Ngấn, người vừa thăng lên Kim Kiếm đặc công – Ninh Tâm Tĩnh, và một nam tử tầm 25-26 tuổi vẻ mặt lạnh lùng lãnh khốc.
Nam tử này họ Lãnh hơn nữa tên cũng gọi là Lãnh Khốc, thời đại này không chỉ có băng sơn mỹ nữ mà còn có cả băng sơn nam tử nữa, chính là tên Lãnh Khốc này, hắn cũng là một Kim Kiếm đặc công, ngoài ra còn có một danh hiệu gọi là sát thủ Lãnh Khốc, nghe nói đại bộ phận nhiệm vụ ám sát của Ám Kiếm đều do hắn thực hiện.
-Mọi việc mọi người đều rõ ràng cả rồi, ta. Cũng không nói nhiều nữa,các người chính là những đội viên tham gia Long Kiếm chi chiến lần này, bắt đầu từ bây giờ đội của các người sẽ gọi là... – Kiếm Ngấn nói đến đây thì khẽ dừng lại một chút rồi mới phun ra bống chữ:
-Đồ Long Tiểu Tổ!
Đồ Long Tiểu Tổ - Bốn chữ này vừa nói ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy trong lòng mình nhiệt huyết sục sôi, ý nghĩa của bốn từ này ai ai cũng hiểu, đồ long chính là đồ sát Tiềm Long!
-Tin tức về Long Kiếm chi chiến sớm đã được truyền ra ngoài, ta tin rằng là một vài thế lực đối địch ở nước ngoài cũng nhận được tin tức, cho dù là trận chiến này rất quan trọng nhưng lúc này Ám Kiếm chúng ta càng nên làm tròn chức trách, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, cho nên bắt đầu từ hôm nay trừ mười thành viên của Đồ Long Tiểu Tổ ra thì chỉ có Ninh Tâm Tĩnh và Lãnh Khốc – hai vị Kim Kiếm đặc công chịu trách nhiệm phụ trách toàn bộ mọi việc liên quan đến Long Kiếm chi chiến, còn tất cả những người khác, đều trở lại vị trí của mình, không cần chú ý đến Long Kiếm chi chiến! – thanh âm của Kiếm Ngấn tuy trầm trọng nhưng đầy phách lực:
-Cho dù chúng ta có thất bại trong Long Kiếm chi chiến, sau này Ám Kiếm không tồn tại nữa thì chúng ta vẫn phải làm tốt nhiệm vụ cuối cùng, không được xuất hiện một chút sai sót nào hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận