Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 547: Cái này là nghề của ta

-Rõ! – trăm người đồng thanh như một, chính lúc này không ít người cảm nhận được một cỗ khí thế bi tráng hào hùng.
-Rất tốt, bắt đầu từ bây giờ ngoài Đồ Long Tiểu Tổ và hai người Ninh Tâm Tĩnh , Lãnh Khốc ra thì tất cả mọi người đều về vị trí, làm tròn chức trách của mình! – Kiếm Ngấn ra lệnh
-Rõ! - mọi người lại đồng thanh hô sau đó lần lượt quay người rời đi.
-Tâm Tĩnh, Lãnh Khốc, việc còn lại nhờ vào hai người rồi! – Kiếm Ngấn phân phó một câu rồi lập tức rời đi, không dây dưa thêm một giây một phút.
Cả sân huấn luyện to đùng đột nhiên trống vắng hơn rất nhiều, chỉ còn lại vừa đúng mười người mà Đồ Long Tiểu Tổ chỉ có tám người có mặt ở đây.
-Ninh giáo quan, còn hai người nữa đâu? - cuối cùng cũng có người không nhịn được hỏi.
-Ta tới rồi! - một thanh âm lười biếng truyền vào tai mọi người, Đường Kim vô thanh vô thức xuấn hiện.
-Tống Oánh chưa tới sao? – nhìn thấy người tới chỉ có Đường Kim, Ninh Tâm Tĩnh nhịn không được hỏi một câu.
-Nàng cần thêm vài ngày thời gian nữa! – Đường Kim bình tĩnh đáp:
-Yên tâm đi, trước khi Long Kiếm chi chiến bắt đầu nàng nhất định sẽ xuất hiện.
Vừa nói chuyện Đường Kim vừa nhìn qua một lượt những người sẽ tham dự Long Kiếm chi chiến, đột nhiên hắn nhìn thấy hai người quen, một là Lưu Phong còn người kia là kẻ hắn mới tới ngày đầu tiên đã gây phiền toái cho hắn – Lâm Gia Minh. Còn những người khác tổng cộng có 4 nam 2 nữ hắn đều chưa gặp bao giờ.
-Huynh đệ, thế nào hả? Việc ngươi giao phó ta làm không tồi chứ hả? – Lưu Phong nhỏ giọng chào hỏi Đường Kim.
-Làm tốt lắm! - Đường Kim khen Lưu Phong một câu, việc Lưu Phong vừa nói thực ra là do hắn vừa động linh cơ nghĩ ra một kế hay.
Hôm qua Diệp Tử Vận muốn dùng phương thức thô bạo để đối phó với Khổng Ba nhưng lúc đó Đường Kim càng muốn trước tên nên cùng nàng thô bạo làm vài hiệp đã, cho nên hắn mới nghĩ ra một kế là để cho tên chuyên tán vợ người khác này đi câu dẫn vợ của Khổng Ba, mà Lưu Phong không có làm Đường Kim thất vọng, chỉ trong một đêm đã dụ được vợ của Khổng Ba đi khách sạn, sau đó thì mới có một màn kịch làm Khổng Ba tức hộc máu như sáng nay.
Kết quả của việc này là mọi người đều vui vẻ, Đường Kim tối hôm qua rất là sung sướng và thỏa mãn, Diệp Tử Vận đồng dạng cũng như thế, Lưu Phong cũng không kém là bao, vợ của Khổng Ba sợ rằng cũng cảm thấy rất phê...chỉ có một người không cảm nhận được cái cảm giác ấy thôi, đó chính là Khổng Ba.
-Bây giờ mọi người đều đã có mặt, ta vào luôn việc chính. – thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh truyền vào trong tai mọi người:
-Ta hi vọng mọi người hiểu tuy Long Kiếm chi chiến không phải là một cuộc chiến tranh thực sự nhưng lại còn quan trọng hơn chiến tranh, bởi vì nếu như chúng ta thất bại thì Ám Kiếm sẽ không còn tồn tại nữa, hậu quả sẽ rất khó lường, vì thế nên lần này mục tiêu của chúng ta chỉ có một : “đồ long” - đồ sát Tiềm Long, chỉ được thành công không được phép thất bại.
Hít sâu một hơi Ninh Tâm Tĩnh mới tiếp tục nói:
-Ta cũng không nói thêm lời động viên khích lệ nào nữa bơi vì ta biết mỗi người trong chúng ta đều biết rõ tầm quan trọng của cuộc chiến này, bây giờ ta sẽ cho mọi người biết quy tắc của Long Kiếm chi chiến, để mọi người chuẩn bị trước tâm lý, tránh cho sau này không kịp đề phòng mà ảnh hưởng đến trạng thái chiến đấu.
Vừa nghe tới đây thì đến Đường Kim cũng bắt đầu chuyên chú nghe, thời đại bây giờ có đánh nhau cũng phải biết rõ quy tắc nếu không đánh cũng sẽ biến thành thua. ( DG: cứ như tác phong thường ngày của con hàng Đường Kim là đấm phát chết luôn thì ai thua mà thành thắng được chứ, người chết rồi còn thắng thế bất nào)
-Long Kiếm chi chiến tổng cộng chia làm ba trận chiến, ba trận định thắng thua, trận thứ nhất là đọ thực lực cá nhân, mười người sẽ đấu võ mười trận, bên nào thắng được 6 trận trước là thắng. – Ninh Tâm Tĩnh bắt đầu giới thiệu quy tắc.
-Ninh giáo quan, nhỡ đâu mỗi bên đều thắng 5 trận, còn nữa trong lúc tỉ thí có thể xuất hiện tình huống ngang cơ không? – Lâm Gia Minh đột nhiên mở miệng hỏi.
-Không sai, đấu võ sẽ không xuất hiện tình huống ngang tay. – Ninh Tâm Tĩnh gật đầu:
-Không giới hạn thời gian, không giới hạn cách tấn công, chỉ có một quy tắc duy nhất là không được giết đối phương, nếu như đối thủ chết thì bên mình sẽ bị tính là thua cuộc, dưới tình huống không giết đối phương mà hai bên tỉ thí bên nào mất hết năng lực chiến đấu trước thì bên đó thua, chỉ cần hai bên vẫn còn một chút khí lực thì chiến đấu vẫn tiếp tục.
Ngừng một lát Ninh Tâm Tĩnh mới nói tiếp:
-Nếu như mỗi bên đều thắng 5 trận thì sẽ tiến hành quyết đấu, khi đó quy tắc chỉ có một đó là tất cả mọi người đều lên võ đài, một trận định thắng thua!
Đưa mắt nhìn xung quanh một lát, Ninh Tâm Tĩnh nắm chặt nắm đấm:
-Trận chiến đầu tiên chúng ta nhất định phải thắng lợi, bởi vì đây là ưu thế duy nhất của chúng ta, Đường Kim và Tống Oánh nhất định sẽ thắng, tiếp theo thì trong tám người còn lại ta chỉ yêu cầu các người ít nhất phải thắng ba trận để có thể tiến vào trận quyết đấu cuối cùng, chỉ cần đánh đến trận thứ 11 thì bên chúng ta nhất định sẽ thắng.
Trừ Đường Kim ra thì trong lòng mọi người đều có một cảm giác quái dị, có người trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không ai nói gì thêm, bởi vị họ cơ bản cũng hiểu được lời của Ninh Tâm Tĩnh tuy rằng khó nghe nhưng lại rất thực tế, ít nhất họ cũng tự hiểu là thực lực của Đường Kim hơn xa chính mình, còn về Tống Oánh kia thì không biết thế nào nhưng Ninh Tâm Tĩnh đã nắm chắc như vậy thì thực lực của nàng nhất định cũng rất siêu phàm.
-Trận chiến thứ hai chúng ta phải chấp hành một nhiệm vụ, tình huống cụ thể còn chưa rõ, bởi vì còn phải đợi xem lúc đó có nhiệm vụ gì vì đây là nhiệm vụ thật chứ không phải chỉ là diễn tập, có khả năng là chống khủng bố hoặc giải cứu con tin, có thể ở trong nước cũng có thể ở nước ngoài, nhưng trận chiến này chúng ta và Tiềm Long sẽ không có xung đột trực tiếp, bởi vì tới lúc đó chúng ta sẽ bốc thăm để chọn nhiệm vụ khác nhau. Nhưng mà trận này phần thắng của chúng ta không lớn vì bên Tiềm Long người tham gia Long Kiếm chi chiến đều là đặc công có kinh nghiệm còn chúng ta phần lớn là người mới.
Mọi người đều không nói gì. Những người ở đây đích thực là nhiều người không có mấy kinh nghiệm, điển hình như Đường Kim chẳng hạn.
-Còn về trận chiến thứ ba cũng tương tự trận thứ hai nhưng lần này hai đội sẽ cùng chấp hành một nhiệm vụ, đến lúc đó tình huống sẽ càng phức tạp, nhưng đối với chúng ta mà nói thì trận này vẫn có cơ hội thắng. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim một cái:
-Có thể kinh nghiệm của mọi người chưa phong phú nhưng chỉ cần ngăn cản đối phương hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Mà việc ngăn cản đối phương này không cần quá nhiều kinh nghiệm, biết phá hoại là được rồi. ( DG: chọn đúng người rồi đấy, con hàng Đường Kim chuyên ném đá vào hội nghị)
-Cái này là nghề của ta mà...hắc hắc...ta làm thịt hết bọn hắn là xong chứ gì? – Đường Kim tùy ý nói.
Ninh Tâm Tĩnh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Đường Kim, khóe miệng nàng khẽ nở một nụ cười:
-Được rồi, quy tắc đại khái là như thế, mấy ngày tiếp theo các người sẽ ở cùng một chỗ, ta không cần các người phải tập luyện gì hết, muốn ra ngoài đi chơi gì đó cũng được, do thời gian không còn nhiều nữa nên huấn luyện gì đó cũng không có hiệu quả thực chất, ta chỉ cần mấy người các ngươi trong thời gian này quen thân nhau hơn một chút, như vậy hai trận chiến phía sau sẽ dễ dàng hơn.
Ngừng một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại nói tiếp:
-Tóm lại là các người có thể cùng nhau đi làm bất cứ việc gì, ta chỉ có một yêu cầu là không cần biết các người làm gì nhưng lúc nào cũng phải ở cùng nhau và việc đó phải được mọi người cùng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận