Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 548: Các người nhìn mà học tập

Vừa nghe đến có thể tùy ý ra đường đi chơi thì mọi người đều có chút hưng phấn nhưng câu nói cuối cùng của Ninh Tâm Tĩnh lại lập tức làm mọi người tụt cmn hứng, không cần biết là đi đâu làm gì đều phải được mọi người cùng đồng ý.
Cái này cũng hơi khó đi!
Đường Kim cũng nghĩ là việc này không dễ dàng chút nào, hắn vốn đang định mấy ngày này sẽ tiếp tục chơi trò “bạo lực” với Diệp Tử Vận, nhưng bây giờ xem ra hắn muốn cùng Diệp Tử Vận chơi trò đó thì mọi người chắc sẽ không đồng ý rồi, cho dù mọi người đồng ý thì hắn cũng không đồng ý, bởi vì tất cả mọi người phải ở cùng nhau, chơi trò đó cũng cùng nhau thế bất nào được?
Tuy rằng Đường Kim rất muốn phản đối nhưng hắn lại không muốn làm mất mặt Ninh Tâm Tĩnh, cho nên cuối cùng hắn cũng không nói gì, bây giờ hắn chỉ hy vọng Tống Oánh Trúc Cơ thật nhanh để hắn bớt tẻ nhạt hơn.
-Được rồi, bắt đầu từ bây giờ mọi người có thể tự do hoạt động, muốn làm gì thì thương lượng cùng nhau, ta và Lãnh giáo quan còn có việc phải đi trước, nếu các người gặp phải phiền phức gì thì cũng có thể tự mình giải quyết hoặc báo lại cho chúng ta. – Ninh Tâm Tĩnh nói xong liền quay người rời đi, Lãnh Khốc từ đầu đến cuối không hề hé răng lấy nửa câu cũng theo nàng rời đi.
Chín thành viên trong Đồ Long Tiểu Tổ lúc này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết phải làm thế nào.
-Hay là chúng ta tự giới thiệu trước đi. - người đầu tiên phá vỡ cục diện xấu hổ này lại là Lâm Gia Minh, cái tên vừa tới mấy hôm đã tán được một mỹ nữ đặc công này năng lực giao tiếp đúng là không tồi:
-Ta xin phép giới thiệu trước, ta là Lâm Gia Minh tới từ Thiên Hải, mới gia nhập Ám Kiếm ba tháng trước, sở trường là đánh võ đài, quyền anh...
-Sở trường lớn nhất của ngươi không phải là tán gái sao? – Lưu Phong chen ngang một câu.
ồ ổ ế ấCó vài người cười ồ lên, đúng thật như vậy, tên Lâm Gia Minh này hình như nổi tiếng nhất là tán gái.
-Nói đến tán gái làm sao mà bì được với Lưu Phong ca ngươi chứ. – Lâm Gia Minh làm như không có chuyện gì mà bắt đầu tán dương Lưu Phong.
-Thôi đi, ngươi đừng nói thế ta không dám nhận đâu. – Lưu Phong vội vàng vẫy vẫy tay:
-Nói đến cao thủ tán gái thì ở đây có một vị này.
Lưu Phong dùng tay chỉ vào Đường Kim nhưng Đường Kim lại chỉ ngáp một cái rồi nói:
-Đừng có phỉ báng ta, người đẹp trai như ta còn cần phải tán gái sao? Gái còn phải chạy tới tán ta ấy chứ! ( DG: ta khinh! )
-Thấy chưa hả? cảnh giới cao nhất của tán gái là phải để cho gái tán mình. – Lưu Phong bắt đầu tung hô:
-Các người nhìn mà học tập.
Không đợi mọi người kịp dị nghị, Lưu Phong lập tức nhân cơ hội đề nghị:
-Aizz...hay là hôm nay chúng ta cùng theo Đường Kim đi học cách tán gái đi? Ta nói cho các ngươi biết bản lĩnh tán gái của Đường Kim phải gọi là siêu cmn cấp, hắn vừa mới tới kinh thành đêm đầu tiên thì đã có hai cực phẩm mỹ nữ tán hắn đó.
-Chủ ý này cũng không tồi a... – có vài người bắt đầu gật đầu, Lưu Phong nhất thời mừng thầm, xem ra mọi việc đã sắp thành công.
Nhưng mà đúng vào lúc này thì một thanh âm không đồng tình vang lên:
-Ta cũng là con gái, ta không đồng ý!
Người lên tiếng là một trong hai nữ nhân trong đội, cô gái này khá là xinh đẹp, tuổi đời mới độ đôi mươi, thực ra thì cô gái còn lại cũng khá là xinh xắn, đương nhiên cũng phải xem là xinh đẹp khi đem so sánh với ai, nếu như Tống Oánh mà xuất hiện ở đây thì hai cô ái này nhất định sẽ bị lu mờ.
-Lưu Đan nói đúng đấy, ta cũng không đi tán gái! - Lập tức có một nam nhân tiếp lời ủng hộ Lưu Đan.
-Châu Phi, con mịa ngươi không phải là muốn tán tỉnh Lưu Đan sao? – Lưu Phong có chút bực mình dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nam nhân kia.
-Ặc, mọi người trước tiên tạm gác chuyện tán gái lại có được không, trước tiên làm quen một chút rồi tính tiếp! – Lâm Gia Minh vội vàng nói.
-Ta là Lưu Đan, gia nhập Ám Kiếm hai tháng trước. – cô gái kia giới thiệu rất đơn giản.
-Ta là Châu Phi, gia nhập Ám Kiếm đã nửa năm, ta và Lưu Đan đều đến từ tỉnh Thiên Nguyên. – nam nhân vừa lên tiếng ủng hộ Lưu Đan giới thiệu càng kĩ hơn một chút:
-Sở trường lớn nhất của Lưu Đan là bắn súng, đặc biệt là bắn tỉa, còn sở trường của ta là đấu vật.
-Ta là Trần Trung Soái đến từ Thiên Đô - một tên cao to đen hôi tự giới thiệu.
-Lạc Doãn Hàn. - một nam nhân cao gầy giới thiệu đơn giản nhất, hắn chỉ nói ra tên của mình.
-Ta là Vương Kiến.
-Ta là Tiêu Lam.
-Chúng ta đều là người kinh thành, chúng ta cùng nhau tới.
Ba câu nói trên phát ra từ miệng một đôi nam nữ đang nắm tay nhau.
-Tất cả mới có ba cô gái mà hai người đã có chủ rồi! – Lưu Phong cảm khái một tiếng.
-Tiêu Lam? – Đường Kim nhìn vào cô gái còn lại kia:
-Người Tiêu gia?
-Không phải, ta chỉ là họ Tiêu chứ không có quan hệ gì với kinh thành Tiêu gia hết. – Tiêu Lam vội vàng giải thích, hiển nhiên là nàng có nghe danh của kinh thành Tiêu gia.
- Ờ! – Đường Kim cũng không hỏi thêm nữa.
- Cái gì nhỉ, à...ta là Lưu Phong, còn hắn là Đường Kim, cái này chắc không cần phải giới thiệu nữa nhỉ, bây giờ chúng ta có phải là nên thương lượng một chút là sẽ đi đâu làm gì không? Không thể cứ ở chỗ này mãi được, như vậy thì nhạt nhẽo vl! – Lưu Phong lại bắt đầu hô hào:
- Cái gì nhỉ...ta nghĩ là chúng ta nên giải trí một chút đi, đừng bảo ta không nhắc nhở các ngươi, lần Long Kiếm chi chiến này nếu chúng ta không cẩn thận thì mất mạng là chuyện thường, các người khi xuống gặp Diêm Vương rồi mà còn chưa nếm mùi đời thì đến cả tiểu quỷ sứ cũng khinh thường các người đấy.
-Hay là trước tên chúng ta chọn ra một người đứng đầu đi, chúng ta đã là Đồ Long Tiểu Tổ thì cũng phải có một tổ trưởng cho ra hồn chứ, sau đó có việc gì sẽ do tổ trưởng quyết định, như thế thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. – Lâm Gia Minh đề nghị.
-Ok! Ta làm tổ trưởng, ta sẽ đem các ngươi đi tán gái, tán trai đẹp. – Lưu Phong lập tức tiếp lời.
-Đừng có đứng ở đây thương lượng nữa. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Đứng mãi ở đây ta cũng buồn ngủ cmnr, trước tiên đi ra ngoài đã rồi nói tiếp.
-Đúng đấy, ra ngoài trước đã.
-Ta cũng tán thành.
-Ta không có ý kiến.
...
Đề nghị của Đường Kim cuối cùng cũng được mọi người tán thành, sau đó thì một hàng 9 người khí thế hừng hực bước ra khỏi tổng bộ Ám Kiếm.
-Bầu trời bên ngoài nhìn thật là...éo thoải mái tẹo nào. – Lưu Phong cảm khái một câu, không khí ở kinh thành bây giờ càng ngày càng tệ, đã hơn mười giờ sáng rồi mà trời vẫn âm u tối.
-Không khí ở Ninh Sơn tốt hơn ở đây nhiều. – Đường Kim cũng cảm khái một câu.
-Đừng nói chuyện về không khí nữa, hãy thương lượng xem tiếp theo nên đi đâu đi. – Lâm Gia Minh không nhịn được nói.
-Thực ra ta có một chủ ý. – Tròng mắt Đường Kim khẽ đảo một cái:
-Chúng ta tổng cộng có 9 người, tính cả hôm nay nữa thì còn đúng chín ngày nữa mới tới tết tháng Chạp, hay là chúng ta đổi tần nhau ra quyết định, mỗi người một ngày, thế nào hả?
-Ý kiến này hay đấy! – Lưu Phong lập tức tán thành, hắn thực sự không muốn ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ chỉ vì chuyện sẽ đi đâu làm gì, như vậy quá lãng phí thì giờ.
-Ta cũng nghĩ rằng cách này rất hay, rất công bằng, nhưng mà không phải là còn một người nữa sao? – Lưu Đan lập tức tiếp lời:
-Nếu như nàng cũng tới thì phải làm thế nào?
-Không cần lo lắng, nàng và ta lúc nào cũng sẽ ở cùng nhau, ta làm gì thì nàng cũng làm nấy, hai người chúng ta chỉ lấy một ngày cũng được. – Đường Kim tùy ý nói:
-Nếu như không có ai phản đối thì cứ quyết định như vậy đi.
Lưu Phong cũng lập tức quay ra nhìn những người khác rồi hỏi:
-Có ai muốn phản đối không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận