Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 552: Đột kích

-Ta về ngay bây giờ! – Đường Kim có chút buồn bực nhưng cũng nhanh chóng buôn thân thể mềm mại của Diệp Tử Vận ra, vừa mặc quần áo vừa nói với nàng:
-Ta có việc gấp phải đi trước!
-Ừm. – Đường Kim ôn thuận đáp một tiếng, cuối cùng nàng còn quan tâm một câu:
-Cẩn thận một chút.
Đường Kim lắc mình trở về phòng ngủ của mình sau đó hắn lập tức nghe được một loạt tiếng súng nổ, trong biệt thự đang có một cuộc đọ súng ác liệt, chỉ là dường như chiến cục đang nghiêng về một phía, vô số viên đạn từ bên ngoài bắn vào trong biệt thự, còn các thành viên của Đồ Long Tiểu Tổ trong biệt thự thì hầu như không có chút phản kháng nào.
Cũng không phải là năng lực của mọi người quá kém, trên thực tế những người này chỉ mới gia nhập Ám Kiếm nhưng có thểđược chọn để tham gia Long Kiếm chi chiến thì năng lực khẳng định là không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ hỏa lực của hai bên cách biệt quá lớn.
Những người trong Đồ Long Tiểu Tổ trừ Đường Kim ra thì đều có đem theo súng, Đường Kim không đem súng là vì súng chẳng có tác dụng gì với hắn, hắn căn bản không cần dùng súng, nhưng tám người kia đều đem súng nhưng chỉ có một khẩu mà thôi, dù sao cũng không phải là đi chấp hành nhiệm vụ, đến đạn cũng không đem nhiều.
Nhưng mà đám địch nhân không biết từ chỗ nào chui ra này thì giống như không mất tiền mua đạn vậy, hơn nữa bọn chúng không phải dùng súng ngắn mà đều dùng súng tự động quét loạn sạ, tuy rằng không biết là có tất cả bao nhiêu người nhưng công kích thì đều tới từ bốn phương tám hướng, rõ ràng là đối phương có không ít người. Dưới áp lực của hỏa lực tuyệt đối như thế, mấy người khác trong Đồ Long Tiểu Tổ hầu như không có chút năng lực phản kháng nào, bây giờ cách an toàn nhất chỉ có trốn kĩ, chỉ cần vừa ló mặt ra thì kiểu gi cũng bị head shot ( ăn đạn vào đầu)
Lần tập kích này tới rất bất ngờ, hai người gác đêm là Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn vừa mới phát hiện dị động thì công kích đã lập tức ập tới, đối phương xuất hiện rất nhanh, cũng rất đột ngột, đáng thương cho hai người Vương Kiến và Tiêu Lam đang trong một căn phòng ngủ nào đó tiến hành vận động nhấp nhô theo nhịp thì đột nhiên cảm giác được nguy hiểm sau đó lập tức ôm ấy nhau lăn xuống gầm giường mới tránh được một kiếp.
Trên thực tế thì đến bây giờ mỗi người trong Đồ Long Tiểu Tổ đều vẫn còn sống thì đã chứng minh được năng lực phản ứng siêu phàm của họ, nếu là người bình thường thì không biết lúc này trên người họ đã thủng bao nhiêu lỗ rồi.
Đạn vẫn trút xuống như mưa, Lưu Phong trốn sau sô pha trong phòng khách, hắn vừa cúp máy xong thì lập tức hô lớn một tiếng:
-Mọi người cố gắng cầm cự một lát, tận lực bảo vệ an toàn của bản thân, Đường Kim sẽ tới ngay bây giờ!
-Đường qKim sẽ tới ngay bây giờ?
Có mấy người bắt đầu cảm thấy khó hiểu, con hàng Đường Kim trốn ra ngoài từ lúc nào thế? Cũng có hai người âm thầm hoài nghi, cho dù Đường Kim có tới thì đối mặt với nhiều tay súng, bao nhiêu hỏa lực mạnh như vậy, hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một người mà thôi, có thể làm nên trò chống gì chứ?
Khoảng một phút sau thì tiếng súng mới triệt để dừng lại, chỉ là mọi người vẫn chưa dám thò đầu ra ngay, sợ đối phương lại giở trò gì. Nhưng đúng vào lúc này thì một thanh âm bỗng truyền vào trong tai mọi người:
-Này, đều đi ra đi, giúp ta đem mấy tên gia hỏa này vào trong nhà thẩm vấn một lượt xem mấy tên vương bát đản này từ đâu chui ra!
Nghe được thanh âm này mọi người nhất thời đơ ra, sao tiếng nói này lại quen vậy nhỉ?
-Ha ha ha, Đường Kim tới rồi, không sao cả, không sao cả, mọi người đều ra ngoài đi! – Lưu Phong đã bắt đầu hưng phấn reo hò, người anh em kia quả thật quá trâu bò a, nhiều tay súng như vậy mà chốc lát đã giải quyết xong hết!
Lưu Phong xông ra ngoài biệt thực sau đó hít dài một hơi khí lạnh rồi lập tức mở miệng chửi:
-Đờ cờ mờ, đông vl!
-Con mịa nó, mấy tên vương bát đản này lấy đâu ra lắm đạn thế.
....
Mấy người khác thấy thế cũng lần lượt đi ra, sau đó họ chỉ nhìn thấy bên ngoài biệt thự có gần hai chục người đang hôn mê dưới đất, mỗi người đều vũ trang đến tận răng, mũ giáp đầy đủ, cảm giác đám người này lai lịch bất phàm.
-Tên này là lính đánh thuê. – Lạc Doãn Hàn lật một cái mũ ra khỏi đầu một tên, vừa nhìn hắn đã nhận ngay ra lai lịch của tên kia, nhưng sau đó hắn lại bắt đầu cảm thấy mê hoặc:
-Theo ta được biết thì đoạn thời gian trước hắn vẫn còn ở châu Phi, hắn tới đây khi nào nhỉ? Còn có trang bị trên người hắn rõ ràng là đến từ bên quân đội Hoa Hạ ta, chuyện này rốt cục là thế nào?
-Rất đơn giản, quá nửa là do đám vương bát đản Tiềm Long kia làm rồi. – Lưu Phong tùy tiện nói:
-Bọn chúng thuê mấy tên lính đánh thuê này tới sau đó cung cấp trang bị vũ khí hai việc này đều không phải là khó,nói trắng ra là lợi dụng mấy tên này mà thôi, cho dù thành công hay thất bại thì cũng không liên quan mấy đến Tiềm Long.
-Trước tiên đưa người vào rồi nói tiếp, ta gọi điện cho Ninh giáo quan một chút. – Đường Kim nói.
-Được. – Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn đồng thanh đáp, còn những người khác cũng lập tức làm theo, lúc này không có ai nghĩ rằng Đường Kim không có tư cách ra lệnh cho mọi người, cho dù là Lâm Gia Minh cũng phải thừa nhận nếu không có Đường Kim thì hắn chưa chắc đã sống qua được đêm nay, thực lực của Đường Kim đã hơn xa rất nhiều so với dự liệu ban đầu của hắn.
Mọi người bắt đầu chia nhau hành động, đầu tiên là tịch thu vũ khí trang bị, sau đó là vác từng tên vào trong biệt thự, còn Đường Kim thì lúc này đang gọi điện cho Ninh Tâm Tĩnh báo cáo đơn giản tình hình bên này.
-Đường Kim, chuyện này ngươi xử lý rất tốt, nhưng mà việc này nhìn bề ngoài thì Tiềm Long đáng nghi nhất nhưng lần này ta nghĩ không phải do họ làm, bởi vì Long Kiếm chi chiến sắp bắt đầu, theo lý mà nói thì Tiềm Long không cần phải gây thêm rắc rồi nữa mới phải. Nếu như bọn họ thật sự muốn động tay động chân thì cung phải đợi Long Kiếm chi chiến bắt đầu xong mới đúng. – Ninh Tâm Tĩnh phân tích một chút tình huống qua điện thoại:
-Liên tưởng đến cái chết của Lý Tử Thanh và Vĩ Hưng, ta bắt đầu hoài nghi có một thế lực thứ ba đang bắt đầu gây sóng gió, cho nên tạm thời ngươi đừng tìm Tiềm Long gây sự nữa, tất cả đợi đến Long Kiếm chi chiến bắt đầu rồi nói tiếp.
-Được thôi. – Đường Kim đúng thật là đang có ý định đi tìm Tiềm Long gây sự một phen, chỉ là Ninh Tâm Tĩnh đã nói vậy rồi thì hắn cũng chỉ biết đáp ứng nàng mà thôi.
-Ngoài ra thì trước khi Long Kiếm chi chiến bắt đầu, sự an toàn của mấy người họ nhờ cả vào ngươi đấy, ngươi cố gắng theo sát họ đừng tự ý rời đi có được không? – Ninh Tâm Tĩnh dùng ngữ khí thương lượng nói.
-Ok! – tuy rằng Đường Kim không quá tình nguyện nhưng hắn vẫn đáp ứng.
-Còn có..các ngươi tốt nhất đừng ở trong căn biệt thự ấy nữa, tìm chỗ khác ở tạm đi. – Ninh Tâm Tĩnh bổ xung một câu.
-Ờ, ta để cho bọn họ ở khách sạn vậy. – Đường Kim nghĩ một lát rồi đáp.
-Được, ngươi an bài đi, nhớ là cố gắng phải ở cùng một tầng với nhau, khoảng cách giữa mọi người không được quá xa, như vậy thì có việc gì xảy ra còn dễ dàng tiếp ứng.
Ninh giáo quan, cô yên tâm đi, chỉ cần chúng ta cùng ở trong một khách sạn thì xảy ra chuyện gì ta cũng đều có thể tiếp ứng kịp thời. – tâm tình Đường Kim đột nhiên tốt hơn rất nhiều bởi vì hắn phát hiện tối nay mình lại có thể chơi trò ngàn lần không chán kia rồi...hehe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận