Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 555: Đất khách gặp cố nhân

Đường Kim quay người lại thì thấy một thanh niên tóc trắng nhìn khá quen mắt, nhất thời có chút kinh ngạc, thanh niên tóc trắng này chính là Bạch Văn lần trước hắn gặp ở sòng bạc Ninh Sơn sau đó còn cùng hắn tới Thiên Bảo Các tìm đồ cổ.
Nhìn thấy đúng thật là Đường Kim, Bạch Văn càng kinh hỉ không thôi:
-Huynh đệ, đúng thật là ngươi a, ta cứ nghĩ là mình nhận nhầm người rồi cơ, thật không ngờ ngươi cũng ở đây, đúng là quá trùng cmn hợp đi...haha...
-Ngươi tới sòng bạc làm gì? Không phải ngươi đã đổi sang chơi đồ cổ rồi sao? – Đường Kim kinh ngạc nhìn Bạch Văn, sau đó lại nhìn nữ nhân bên cạnh Bạch Văn một cái rồi lại cảm thán một câu:
-Khẩu vị của ngươi vẫn tệ như ngày nào a!
Bên cạnh Bạch Văn vẫn là một cô gái chẳng ra làm sao cả, trang điểm quá lộ liễu, trừ ngực to ra thì chẳng được điểm gì hết, nói chung chả khác gì cô gái lần trước đi cùng Bạch Văn.
-Ngươi có ý gì? - lần này cô gái ngực to bên cạnh Bạch Văn lại bất mãn nhìn Đường Kim:
-Ngươi nói khẩu vị của hắn kém hay là muốn chê ta xấu?
-Lẽ nào cô nghĩ mình không xấu? – Đường Kim kì quái nhìn nữ nhân này.
-Bạch Văn, đây là bạn ngươi sao? - nữ nhân này quay đầu nhìn Bạch Văn, một mặt phẫn nộ:
-Bảo bạn của ngươi học cách nói chuyện tử tế xong hãy ra đường!
-Ta thì lại nghĩ cô nên đi phẫu thuật chỉnh hình lại cho đỡ xấu xong hãy ra đường ấy! – Đường Kim lười biếng nói.
-Ngươi đợi đó cho ta! - nữ nhân này phẫn hận trợn mắt nhìn Đường Kim một cái sau đó đùng đùng quay người bước đi.
Đường Kim nhìn Bạch Văn lắc đầu:
-Xem ra lúc nãy ta nói sai rồi, khẩu vị của ngươi không phải là vẫn tệ như xưa mà là càng ngày càng tệ hơn.
-Ách! Cái đó, yêu cầu của ta rất thấp, thực sự rất thấp... – Bạch Văn nhất thời có chút xấu hổ sau đó lại thấp giọng nói:
-Ta nói này huynh đệ, ngươi nên tránh đi một lát, nữ nhân kia tên là Lam Mẫn, là người của kinh thành Lam gia, tuy Lam gia không phải là đại gia tộc ở kinh thành nhưng cũng khá có tiếng, chúng ta dù sao cũng là từ dưới tỉnh lên, tốt nhất là không nên cứng rắn đối đầu với họ...phải rồi... Lam Mẫn thù rất dai, cô ta nhất định là đang đi gọi người, trong sòng bạc này còn có cả người của Lam gia đấy.-Muốn tránh cũng là bọn họ phải tránh ta. – Đường Kim hời hợt nói.
-Ặc, cái này...huynh đệ, hôm nay ngươi đến đây không phải là lại muốn đập sòng bạc đấy chứ? – Bạch Văn ngập ngừng một chút rồi hỏi.
-Không phải đến đập phá, là người khác muốn đập, ta chỉ đến chơi mà thôi. – Đường Kim lắc đầu, sau đó lại hỏi thêm một câu:
-Còn ngươi sao lại chạy tới kinh thành ?
-Đến đây để chơi đồ cổ a, ở kinh thành nhiều cơ hội, chỉ là đến đây thì ta mới biết là ta thực tế chỉ là người ngoài giới mà thôi, không thích hợp chơi lắm, gần đây lại bắt đầu quay lại kiếm ăn trong sòng bạc rồi. Lam Mẫn kia cũng là ta quen được ở chỗ này, con bé đó khá hào phóng, sống cũng rất dễ dãi... – Bạch Văn không có giấu diếm điều gì, gặp được Đường Kim ở đây làm hắn rất vui, cảm giác đúng như là đất khách gặp cố nhân vậy.
-Ngươi cứ chơi tiếp đi, cho ngươi ít xèng này, ta đang lo thua không hết được đây. – Đường Kim tùy tiện ném cho Bạch Văn vài chục vạn xèng, hắn đến đây chỉ vì chơi cho vui mà thôi, còn chưa đến lúc đập phá sòng bạc...
-Ách, anh bạn, ngươi không phải là vừa đi cướp ngân hàng chứ? – Bạch Văn ngơ ra, nếu không phải là cướp được của ngân hàng thì ai lại tùy tiện tặng người khác mấy chục vạn tệ chứ?
Đường Kim kinh ngạc hỏi ngược lại:
-Làm sao ngươi biết ta vừa cướp ngân hàng?
Bạch Văn nhất thời chỉ biết trừng mắt há miệng, con hàng này vậy mà vừa đi cướp ngân hàng thật cmn luôn.
-Chính là hắn ! – Đúng lúc này thì một thanh âm đầy phẫn nộ của nữ nhân vang lên:
- Thế Phong ca, chính là tên tiểu tử kia vừa mắng chửi ta!
Theo phía thanh âm đó, một nam hai nữ xuất hiện trong tầm mắt của Đường Kim, một cô gái trong đó tự nhiên là Lam Mẫn vừa bị Đường Kim trọc tức lúc nãy, một nam một nữ còn lại nhìn qua đều còn trẻ, cô gái kia khá xinh đẹp, nhìn ngon hơn Lam Mẫn rất nhiều, ăn mặc lại khá hở hang nữa, nhưng mà ở những chỗ như sòng bạc thì cách ăn mặc của cô ta như vậy cũng tính là khá kín đáo rồi, còn về người nam thì cũng có chút điển trai, da hắn rất trắng trẻo, cho người ta một cảm giác khá âm nhu.
Tên nam tử trắng trẻo kia chính là Thế Phong ca trong miệng Lam Mẫn, hắn đang ôm cô gái còn lại và dùng một ánh mắt âm trầm nhìn Đường Kim:
-Là ngươi dám mắng Lam Mẫn? – nam tử trắng trẻo lạnh giọng hỏi.
-Đó là ta đang khen cô ấy. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Ngươi không phải người kinh thành? – nam tử trắng trẻo lại hỏi.
-Cái đó...Lam thiếu, đây là đồng hương cũng là huynh đệ của ta, hắn là... – Bạch Văn vội vàng tiếp lời, nhưng còn chưa nói xong đã bị nam tử trắng trẻo lườm một cái:
-Bạch Văn, chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng sao?
Tiếp tục nhìn Đường Kim, nam tử trắng trẻo hỏi tiếp:
-Ông chủ sòng bạc này là bạn của ta, ta không muốn gây chuyện ở đây, cho nên ta cho ngươi một cơ hội, mau xin lỗi Lam Mẫn rồi tự vả vào miệng hai cái thì mọi chuyện dừng ở đây.
-Hôm nay ngươi thua nhiều tiền quá não có vấn đề rồi à? – Đường Kim ngáp một cái:
-Cút xa một chút, ta cũng lười mắng ngươi, bây giờ ta không có hứng thú.
-Khẩu khí không nhỏ har... – nam tử trắng trẻo cười nhạt một cái:
-Người ta thường nói kẻ không biết thì không sợ, kẻ đó chính là loại người như ngươi ấy, ta người ta nên nói cho ngươi biết ta là Lam Thế Phong, người của kinh thành Lam gia.
- Thế Phong ca, nói nhiều như thế với hắn làm gì? Hắn đến từ cái chỗ khỉ ho cò gáy Ninh Sơn gì đó, nơi nhỏ bé như thế làm gì có đại nhân vật nào? – Lam Mẫn nhìn Đường Kim đầy khinh thường:
-Trực tiếp giáo huấn cho hắn một trận nhớ đời là được rồi!
-Có kịch hay xem rồi!
-Không biết tên ngu ngốc nào đắc tội Lam nhị thiếu thế?
-Đúng là đồ nhà quê, đến danh tiếng của Lam gia mà còn chưa nghe qua.
-Tên tiểu tử kia quả này ốm đòn rồi, Lam nhị thiếu với ông chủ sòng là chỗ quen biết...
...
Động tĩnh bên này đã dần đến không ít người chú ý, rát nhiều người đã vây lại xem, mà sau khi nhìn rõ cục diện hai bên thì vô số người đều dùng ánh mắt như nhìn một người chết nhìn Đường Kim và Bạch Văn, hai tên tiểu tử kia đúng là không biết sống chết, dám đắc tội cả người của Lam gia.
-Thế Phong, xảy ra chuyện gì thế? – đúng vào lúc này thì một thanh âm khác lại vang lên, sau khi nghe rõ là tiếng của ai thì không khí trong sòng bạc đang ồn ào bỗng trở nên lặng ngắt.
Người vừa xuất hiện khoảng ngoài 30 tuổi, đeo một cặp kính nhìn khá nho nhã, nếu trên đường mà gặp phải hắn thì quá nửa sẽ cho rằng đây là một dân IT ( chuyên về tin học và công nghệ thông tin) phổ thông mà thôi, nhưng ở trong sòng bạc thì hầu như mọi người đều biết hắn, người nhìn bề ngoài hiền lành vô hại này thực ra lại chính là ông chủ của sòng bạc này, hơn nữa nghe nói là tính cách còn khá hung tàn.
-Lập Thành, không có chuyện gì cả, chỉ là có một tên tiểu tử có mắt không tròng mà thôi. – Lam Thế Phong cười nhẹ một cái, hắn không có bốc phét, ông chủ sòng bạc Hoàng Lập Thành vừa xuất hiện này chính là chỗ quen biết với hắn.
-Hai người các ngươi là ai đắc tội huynh đệ của ta? – Hoàng Lập Thành nhìn Đường Kim và Bạch Văn sau đó dùng một ngữ khí khá ôn hòa nói:
-Các người cũng tính là khách của ta, cho nên hôm nay ta cũng không làm khó các người tự giác quỳ xuống dập đầu một cái sau đó cút khỏi đây thì mọi việc coi như xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận