Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 563: Việc nhạt nhẽo nhất trong lịch sử.

-Bạch Văn, nếu như ngươi nguyện ý thì từ nay về sau chúng ta sẽ là huynh đệ. – Bạch Đại Hải khẽ cười với Bạch Văn:
-Không biết ta có tư cách làm huynh đệ với ngươi không?
-Cái..cái này… - Bạch Văn nhất thời có cảm giác như có cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống vậy, một lát hắn mới thanh tỉnh lại rồi cười khổ:
-Hình như là ta không có tư cách mới phải.
-Ta có thể xem câu nói này như là ngươi đồng ý rồi không? – Bạch Đại Hải khẽ cười.
Trong đầu Bạch Văn xẹt qua vô số ý niệm, hắn biết Bạch Đại Hải làm như thế nhất định là có liên quan tới Đường Kim, nhưng mà trở thành một phần tử của kinh thành Bạch gia, dụ hoặc lớn như vậy vẫn làm hắn không thể nào kháng cự lại được, cho nên hắn dường như không hề do dự mà gật đầu.
-Rất tốt, huynh đệ, bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ cùng đồng tâm hiệp lực xây dựng cơ đồ của kinh thành Bạch gia. – Bạch Đại Hải thân thiết ôm lấy vai Bạch Văn.
Trong đầu Bạch Văn vụt qua một ý niệm, lần này thực sự là chơi lớn rồi!
Đêm hôm đó tại khách sạn Anh Túc, có vài căn phòng mà người trong đó ngồi đếm tiền mất cả buổi tối, cho dù cả đêm không ngủ nhưng sáng sớm ngày thứ hai tinh thần của mọi người vẫn khá dồi dào. Tuy rằng Đường Kim không có đếm tiền nhưng mà hắn cũng cả đêm không ngủ, đến mã tờ mờ sáng sau khi đã bắn vô số sinh mệnh vào trong người Diệp Tử Vận thì hắn mới tính đến chuyện đi ngủ, nhưng đúng lúc này thì Lưu Phong lại gọi đến:
-Đường Kim, dậy chưa vậy? – ngữ khí của Lưu Phong có chút cổ quái:
-Hôm nay đến lượt Trần Trung Soái dẫn đội rồi, hắn định đưa chúng ta đi làm một chuyện nhạt nhẹo nhất trong lịch sử đó.
-Chuyện gì? – Đường Kim tùy ý hỏi.
-Gửi tiền. – Lưu Phong hữu khí vô lực nói.
-Gửi tiền? – Đường Kim cảm thấy kì quái:
-Gửi tiền cũng không tính là rất buồn chán a?
-Gửi tiền tất nhiên là không buồn chán, nhưng nếu cả ngày chỉ dùng để gửi tiền thì tuyệt đối là một ngày nhạt cmn nhẽo nhất trong cuộc đời. – Lưu Phong cảm thấy bất cmn lực:
-Ta nói này huynh đệ, hay là hôm nay ngươi cứ ở lỳ trong phòng đi, hôm nay ngươi không ra ngoài thì ta nghĩ mọi người cũng chẳng có ý kiến gì đâu.
-Thôi đi, ta vẫn là nên đi. – Đường Kim nghĩ một lát sau đó vẫn quyết định phải đi một chuyến, không có cách nào khác a, ai bảo hắn đáp ứng Ninh Tâm Tĩnh cơ?
Nửa tiếng sau trong một ngân hàng ở gần đó, cả quầy phục vụ của ngân hàng này đang bị một người chiếm cứ, vị khách này liên tục gửi tiết kiệm, nhưng hắn lại không gửi hết một lúc mà cứ chia ra làm từng phần để gửi, điều này làm rất nhiều người bất mãn.
Chỉ là nhân viên của ngân hàng cũng không dám có chút ý kiến nào, ngược lại lại còn rất cao hứng, điều này càng làm cho một số người dân đến đây giao dịch cảm thấy vô cùng khó hiểu, trước kia có người gửi từng đồng xu một vào ngân hàng để làm phiền ngân hàng thì họ luôn tìm biện pháp giải quyết, có khi còn báo cảnh sát, nhưng hôm nay ngân hàng không hiểu làm sao lại đổi tính cmnr.
Có người theo dõi suốt mấy phút sau đó cuối cùng cũng rõ nguyên nhân, không phải đột nhiên ngân hàng đổi tính mà là người tới làm loạn lần này có nhiều tiền vkl…
Người có tiền này nhìn như muốn làm khó ngân hàng nhưng tiền của hắn cũng thực sự quá nhiều đi, cho nên cho dù hắn tách tiền ra thành từng phần rồi mới gửi thì mỗi lần hắn cũng gửi tới một vạn tệ (khoảng 34 củ), nghe nói tên này còn muốn gửi 10 triệu tệ kia, cho nên ngân hàng mới chuẩn bị một quầy riêng chỉ để phục vụ một mình vị khách quý này.
Kẻ gửi tiền theo phong cách nhàm chán này chính là Trần Trung Soái, nghe nói năm đó hắn đi gửi tiền đã bị một nhân viên ngân hàng xinh đẹp làm tổn thương đến tình cảm thuần khiết của hắn, cho nên hôm nay hắn muốn báo thù, chỉ tiếc là hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lần này hắn không những không tổn thương được cô nhân viên xinh đẹp nào của ngân hàng mà còn làm cho không ít người có cảm tình với hắn.
Chuyện nhạt nhẽo nhất trong lịch sử này kéo dài hẳn một ngày, mấy người khác trong Đồ Long tiểu tổ thì đều cho rằng là Trần Trung Soái cố tình troll các huynh đệ, ngược lại thì Đường Kim lại chẳng có ý kiến gì vì hắn nằm trên ghế chờ của ngân hàng ngủ hết cả một ngày.
Đến lúc ngân hàng đóng cửa thì cô nhân viên ngân hàng xinh đẹp kia đầy mặt hưng phấn, hôm nay nàng đã đạt doanh số 8 triệu tệ tiền gửi tiết kiệm, tên gia hỏa Trần Trung Soái tâm tình cũng khá thoải mái, chỉ là mấy người Lưu Phong thì đều bày ra một bộ dáng buồn bực không thôi, còn về Đường Kim vừa mới ngủ dậy thì tâm tình lại khá tốt, thậm trí hắn còn thấy vui vẻ hơn cả cô nhân viên ngân hàng kia.
-Ta nói này Đường Kim, ngươi không phải là lúc ngủ còn mơ mộng bái đường thành thân với Tiểu Long Nữ đấy chứ? – Lưu Phong nhịn không được hỏi, nếu không tại sao con hàng kia nhìn lại vui vẻ như vậy.
Đường Kim vừa ra khỏi ngân hàng thì đột nhiên quay lại nhìn mọi người:
-Ngày mai tới lượt ai dẫn đội rồi nhỉ?
-À, ngày mai tới lượt ta. – Vương Kiến đáp:
-Ta và tiểu Lam có đăng kí tham gia vào đoàn đi xem nhà, định ngày mai sẽ đi mua nhà.
- Các người muốn đi mua nhà? – Lưu Phong lại có cảm giác cạn cmn lời, việc này hình như cũng không đỡ nhạt nhẽo hơn đi gửi tiền là bao.
-Không phải là đã có tiền rồi sao? – Vương Kiến cười ngượng ngùng:
-Chúng ta vẫn luôn muốn mua một căn nhà, bây giờ ta và tiểu Lam đã có 20 triệu, thế là đủ mua một căn nhà khá ổn rồi.
-Muốn mua nhà cũng không cần phải tham gia cái gì mà đoàn xem nhà chứ, ta trực tiếp đưa các ngươi đi mua là được rồi. – Lưu Phong rõ ràng không muốn cùng cái gọi là đoàn xem nhà kia chạy vạy khắp nơi.
-Cái đó…chúng ta muốn tự mình đi xem một chút… - Vương Kiến nhìn Tiêu Lam một cái.
Đúng vào lúc này thì Đường Kim đột nhiên chen vào:
-Ngày mai có khả năng ta sẽ phải chen ngang vào.
-Ặc, chèn lượt? – mọi người ngẩn ra, sau đó mới minh bạch:
-Tống Oánh sắp tới rồi sao?
-Đúng vậy, nàng đang đợi ta ở khách sạn, chúng ta mau về thôi. – Đường Kim bước nhanh hơn.
Vài người trong lòng bắt đầu thầm nghĩ Đường Kim ngủ cả ngày như thế làm sao biết Tống Oánh đang ở khách sạn đợi hắn chứ?
Chỉ có Lưu Phong là hiểu ra được Đường Kim tại sao lại vui vẻ như thế rồi.
Đường Kim không nói thêm gì nữa mà rất nhanh đã về tới khách sạn Anh Túc, để mọi người chờ ở nhà ăn, hắn tự mình lên phòng số 1622.
Diệp Tử Vận lúc này không có trong phòng, Đường Kim cầm điện thoại lên gọi cho nàng:
-Ta đang ở Tiêu gia, có một vài vấn đề cần thương lượng kỹ lưỡng với Bạch Đại Hải, tối này khả năng sẽ phải về muộn một chút. – điện thoại vừa thông thì bên kia đã truyền tới thanh âm của Diệp Tử Vận, rõ ràng là lúc này nàng đang bận thương lượng thu về số nợ khổng lồ hơn 3 tỉ nhân dân tệ kia.
-Ta gọi điện cho cô chỉ là để báo cho cô, thời gian này ta sẽ ở cùng với Tống Oánh. – Đường Kim nói.
-Có cần ta an bài thêm phòng khác cho nàng không? – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng hỏi, với IQ của nàng thì nàng hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ của Đường Kim.
-Không cần, căn phòng này cũng khá ổn rồi. – Đường Kim tùy ý nói.
-Ừm, vậy thì tốt, đoạn thời gian này ta sẽ không tới đó nữa. – thanh âm của Diệp Tử Vận rất nhẹ nhàng, dường như còn mang theo một tia ôn nhu, do dự một lát, nàng vẫn quyết định bổ xung một câu:
-Nếu như buổi tối chàng muốn tìm ta thì ta sẽ ở phòng số 1624 ngay sát vách đợi chàng.
-Ta biết rồi. – Đường Kim đáp một tiếng rồi cúp máy, một giây sau thì Tống Oánh đã xuất hiện trước mặt hắn. Cô nàng bọ cạp tóc bạc chân trần này vẫn mỹ lệ kiều diễm như yêu tinh vậy, trên người thỉnh thoảng phát ra chút hàn khí như có như không, còn có thêm cả một loại khí chất cao quý như tiên nữ nữa, nhìn cứ giống như là một đời băng tuyết nữ thần vừa mới ra lò vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận