Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 565: Tống Oánh chỉ thuộc về riêng Đường Kim.

Thượng Tiến đột nhiên bạo phát cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, bởi vì ai cũng hiểu rằng suy cho cùng thì đay là một loại tâm lý đố kị mà thôi, trong sảnh ăn này cũng không chỉ một mình Thượng Tiến đố kị Đường Kim thôi đâu.
Nhưng mà cái câu không thèm nói chuyện với Đường Kim của Thượng Tiến làm nhiều người khá là khinh bỉ hắn, ngươi muốn tán bạn gái của hắn còn làm ra vẻ không hề có quan hệ gì với hắn, ngươi cứ nghĩ người ta là kẻ ngốc chắc?
Chỉ là lúc mọi người đang chờ phản ứng của Đường Kim thì một việc bất ngờ đã xảy ra, Thượng Tiến còn chưa kịp nói hết câu thì đã lăn đủng ra đất một cách quỷ dị. Hắn ngã xuống rất đột ngột, hoàn toàn không có chút dấu hiệu báo trước, cũng không có ai phát hiện ra có gì đó bất thường, bao gồm cả tám người khác trong Đồ Long tiểu tổ thì mọi người đều chăm chú vào từng cử động của Tống Oánh, Đường Kim và cả Thượng Tiến nữa, nhưng không ai phát hiện ra có gì đó bất thường cả, trên thực trong khoảng khắc mà Thượng Tiến ngã xuống thì Tống Oánh vẫn còn đang đút thức ăn cho Đường Kim , hai người họ còn không hề nhìn Thượng Tiến lấy một cái.
Sau khi Thượng Tiến lăn ra đất thì Đường Kim và Tống Oánh vẫn cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn chàng chàng thiếp thiếp gắp đồ ăn cho nhau, căn bản không thèm để ý đến có người đang nằm dưới đất bên cạnh mình, còn Thượng Tiến cứ nằm im bất động dưới đất một lời cũng không nói bắt đầu đã làm mọi người cảm thấy có gì đó không đúng.
-Thượng tổng, ông không sao chứ… - một nữ nhân tầm hơn 30 tuổi cuối cùng cũng bước nhanh về phía Thượng Tiến, nàng khẽ cúi người xuống ân cần hỏi han, chỉ là còn chưa hỏi hết câu thì nàng đã kinh hoàng hét lên:
-A!
Sau tiếng hét, nữ nhân kia lập tức quay đầu hô lên:
-Người đâu, mau tới đây, xảy ra chuyện rồi…
Theo tiếng hô của nữ nhân, lập tức có rất nhiều người chú ý tới động tĩnh bên này, bao gồm nhân viên phục vụ ở sảnh ăn cũng bắt đầu vây tới, sau đó thì mọi người cùng nhìn thấy một màn làm họ kinh hãi không thôi.
Thượng Tiến nằm dưới đất đã chết đến không thể chết lại được nữa, hơn nữa cách chết vô cùng khủng bố, da biến thành màu thâm đen, thất khiếu chảy máu!
Sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, họ nháo nhác lùi sau vài bước, sảnh anh nhất thời ồn ào lên, có người hô hào người khác báo cảnh sát, nhưng chính mình lại không dám gọi điện, có người hô hào đòi gọi cấp cứu nhưng bản thân lại không dám lấy điện thoại ra, cho nên trong sảnh ăn chỉ nghe thấy tiếng người ta hô hào nhau nhưng lại không ai gọi điện cả, chỉ có mấy nhân viên phục vụ sảnh ăn là nhanh chóng báo cho bảo vệ.
Lúc mọi người đang nháo nhác ầm ĩ không ngừng thì Đường Kim lại đang rất bình tĩnh gắp một miếng ngô bón cho Tống Oánh, vừa bón vừa thầm cảm khái:
-Muốn yên tĩnh ăn hết bữa cơm cũng không dễ dàng chút nào, quả nhiên chỉ có người chết mới im lặng được thôi!
Tuy rằng chỉ là Đường Kim tự nói với mình nhưng lời này lại truyền vào tai tất cả mọi người ở sảnh ăn, lập tức xung quanh lặng ngắt như tờ.
-Chỉ có người chết mới yên lặng được?
Nếu là trước đây Đường Kim nói ra câu này thì mọi người sẽ chẳng ai để ý, nhưng lúc này mọi người nhớ đến một màn vừa rồi khi mà Đường Kim yêu cầu Thượng Tiến im lặng nhưng hắn không chịu im, kết quả là Thượng Tiến ngỏm cmn luôn.
Liên tưởng đến đó, mọi người bắt đầu nổi lên một cảm giác khủng bố, tuy rằng mọi người không nhìn thấy Đường Kim hạ thủ nhưng mà lúc này ai cũng hiểu rằng cái chết của Thượng Tiến nhất định là do Đường Kim làm.
Chỉ yên lặng một lúc ngắn sau đó thì sảnh ăn lại có một đoạn thời gian ngắn huyên náo lên, chỉ là lần này không phải là quá ồn ào mà chỉ có tiếng bước chân mà thôi, mọi người không nói hai lời đều lũ lượt rời khỏi sảnh ăn, chỉ trong vài nốt nhạc cả một đại sảnh rộng lớn trừ mấy người trong Đồ Long tiểu tổ ra thì đã không còn bóng dáng của ai khác.
-Cuối cùng cũng yên tĩnh! – Đường Kim dường như khá vừa ý, sau đó lại tiếp tục cùng Tống Oánh chậm rãi dùng bữa, cho dù bên cạnh có một thi thể khủng bố đang nằm đó nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng chút nào tới hai người.
Tám người khác của Đồ Long tiểu tổ hai mặt nhìn nhau, trong lòng không tự rác được nổi lên một cỗ hàn ý, đối với bọn họ mà nói thì Đường Kim giết người không có gì là đáng sợ, thân làm đặc công thì dưới ta ai mà không có dính tí máu chứ, nhưng điều đáng sợ là bọn họ không hề phát hiện Đường Kim ra tay thế nào.
Nguy hiểm mà biết trước được thì không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là loại nguy hiểm không thể nhìn thấy, bởi vì khi đối mặt với nó thì người ta hoàn toàn không biết phải đề phòng như thế nào cả.
Càng làm tám người khó xử là phải xử lý thế nào với cái xác kia đây?
Đúng lúc mọi người đang phân vân thì một nam thanh niên mặc đồ tây đi vào trong sảnh ăn, đưa mắt nhìn xung quanh một cái rồi đi nhanh về phía Đường Kim.
-Đường công tử, Tống tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền hai vị. – nam nhân này chào hỏi Đường Kim và Tống Oánh một cách khá cung kính, sau đó mới thấp giọng nói:
-Người này có cần ta xử lý giúp hai vị không?
-Ngươi có thể xử lý? – Đường Kim nhìn nam nhân kia một cái, hỏi ngược lại.
-Đường công tử, khách nhân đột tử ngoài ý muốn tuy rằng hiếm gặp nhưng cũng không phải là mới xảy ra lần đầu, ta tuy rằng không có bản lĩnh gì nhưng những chuyện nhỏ nhặt như thế này thì không thành vấn đề. – nam thanh niên này một mặt khiêm tốn nhưng ngữ khí lại khá tự tin.
-Ờ, nếu đã như vậy thì ngươi xử lý đi, ta còn phải ăn cơm. – Đường Kim tùy ý nói, Đường Kim cũng biết đây nhất định không phải bảo vệ bình thường mà có lẽ là người của Tiêu gia.
-Vâng , ta sẽ cho người đem hắn đi ngay, miễn cho ảnh hưởng đến nhã hứng của hai vị. – nam thanh niên nhanh chóng lấy từ trong túi ra một đôi gang tay sau đó nhấc thi thể của Thượng Tiến lên và nhanh chóng đi ra ngoài, hắn vừa rời đi thì lập tức lại có mấy người đem chổi lau tiến vào lau sạch mặt đất rồi lại nhanh chóng rời đi. Sau cùng thì mấy nhân viên phục vụ lại trở về vị trí của mình, tất cả dường như chưa hề có chuyện gì phát sinh vậy.
Một màn này đã làm cho tám người khác trong Đồ Long tiểu tổ ngây ngốc, đây là chuyện gì vậy? Sao mấy người trong khách sạn này nhìn cứ như là thuộc hạ của Đường Kim vậy?
-Mau ăn tối đi. – Lạc Doãn Hàn đột nhiên nói ra một câu sau đó lập tức đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Mấy người khác cũng ngẩn ra một lát rồi mới nghĩ đề nghị của Lạc Doãn Hàn đúng là không tồi, nghĩ nhiều việc này có tác dụng gì chứ, trước tiên ăn no bụng mới là chính đạo.
Tám người rất nhanh đã lấy đầy đĩa thức ăn rồi quay về bàn và bắt đầu dùng bữa tối, còn bên kia thì Đường Kim và Tống Oánh vẫn cứ chàng chàng thiếp thiếp như vậy, dường như không thèm để ý đến sự tồn tại của người khác.
Bất chi bất giác nửa giờ đồng hồ đã qua đi, Đường Kim và Tống Oánh cuối cùng cũng ăn xong.
-Chúng ta lên lầu trước, các người cứ ăn tiếp đi. – Đường Kim ôm cái eo nhỏ nhắn của Tống Oánh đi tới trước mặt tám người. Bọn họ thực ra cũng ăn khá no rồi, chỉ là chưa có ai rời đi mà thôi.
Đúng lúc này thì Tống Oánh đột nhiên mở miệng giới thiệu:
-Chính thức giới thiệu một chút, ta là Tống Oánh, Tống Oánh chỉ thuộc về một mình Đường Kim, ta còn có một biệt danh gọi là Hạt tử ( bọ cạp), các người cũng có thể gọi ta là Hạt Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận