Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 573: Ta sẽ tới tìm ngươi

-Tuyết Liên mỹ nữ, ta biết nàng đối với ta nhất kiến chung tình, nàng sợ lần sau gặp phải ta sẽ không kìm lòng được mà lấy thân báo đáp cho nên nàng mới sợ gặp lại ta có phải không? Nhưng mà không sao cả, đem lòng yêu ta không phải là lỗi của nàng, chẳng qua là vì ta quá đẹp trai mà thôi, đương nhiên là quá đẹp trai cũng không phải là lỗi của ta, sinh ra đã như thế rồi thì ta biết làm thế nào… - Đường Kim nhìn Băng Tuyết Liên cười hihi, dường như không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào trong thanh âm của nàng vậy, chó có mấy người xung quanh là cảm thấy cạn cmn lời thôi, tên gia hỏa này đúng là cực phẩm, tự sướng level max cmnr, hơn nữa còn mặt dày đến độ vô cmn đối
luôn.
-Im miệng! – Băng Tuyết Liên cuối cùng cũng không nhịn được quát lên một tiếng.
-Tuyết Liên mỹ nữ, muốn để ta im miệng rất đơn giản, chỉ cần dùng miệng nàng bịt kín miệng ta là được. – Đường Kim vẫn không hề cố kị gì hết, trước mặt mọi người buông lời trọc ghẹo Băng Tuyết Liên, đều này làm vô số người có xung động muốn xông lên nhét tất thối vào mồm con hàng này.
Băng Tuyết Liên lạnh lùng nhìn Đường Kim một cái, sau đó lại nhìn về phía một người ở phía xa:
-Ta không thích hợp làm trọng tài của Long Kiếm chi chiến, các người mời người khác đi!
Vừa rứt lời thì Băng Tuyết Liên đã đạp ra một bước, trong chớp mắt liền rời khỏi khán đài đến vị trí cách Đường Kim khoảng mười trượng, nhưng ngay lúc mà Đường Kim cho rằng Băng Tuyết Liên sẽ động thủ với mình thì nàng lại độtnhiên lướt qua người hắn,vèo một cái đã tiến đến phía cửa ra, một giây sau đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lúc này thanh âm của nàng mới từ xa vọng lại:
-Chờ Long Kiếm chi chiến kết thúc nếu như ngươi vẫn còn sống thì ta sẽ tới tìm ngươi!
Tuy rằng nàng không nói đích danh là ai nhưng mọi người đều hiểu câu nói này là nói với Đường Kim.
-Tuyết Liên mỹ nữ, ta sẽ đợi nàng đến ăn mừng thắng lợi với ta! – Đường Kim hướng về phương xa hô lớn một câu.
Ít nhất có hơn trăm người trong lòng đang thầm mắng Đường Kim, con hàng này đầu óc có vấn đề cmnr, cái gì mà ăn mừng thắng lợi với hắn chứ? Người ta rõ ràng là nói với ngươi, nếu như ngươi chưa chết thì nàng sẽ tới làm thịt ngươi ấy!
Mời vừa một lúc mà con hàng này đã làm bốn người bỏ đi rồi, một người bị dọa chạy, ba người thì bị trọc tức mà bỏ đi, tên này phải dị như thế nào thì mới làm ra được nhiều chuyện khác người như vậy chứ? Băng Tuyết Liên vừa rời đi thì mấy nghìn cặp mắt ở đây lập tức đổ dồn về phía Đường Kim, không ít người đang thầm nghĩ con hàng này còn muốn trêu ghẹo mỹ nữ nào nữa không nhỉ?
-Tại sao ai cũng nhỏ nhen vậy chứ? Muốn kiếm người nói chuyện cũng khó như vậy. – lúc này Đường Kim mới cảm khái một câu rồi đột nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau hắn đã xuất hiện trên khán đài của Ám Kiếm và thuận tay ôm lấy Tống Oánh rồi cùng nhau ngồi xuống, cuối cùng hắn mới ra vẻ:
-Đúng là chỉ có bảo bối Tống Oánh của ta là ngoan nhất thôi.
Nhìn thấy một màn này mọi người lại lập tức muốn bóp chết Đường Kim, con mịa nó chứ thằng này là cái thứ gì vậy, vừa mới trọc ghẹo ba mỹ nhân, giờ lại còn ôm thêm một mỹ nhân khác khoe khoang với mọi người.
-Thật muốn bóp chết tên vương bát đản kia…
-Bóp chết hắn còn tiện nghi cho hắn quá…
-Con hàng này thực lực rất mạnh, muốn làm thịt hắn không đơn giản a…
-Thực lực mạnh hay không thì không biết nhưng da mặt của hắn đúng là dày vô đối cmnr, bom nguyên tử cũng chưa chắc xuyên qua được…
-Lại nói tên gia hỏa kia quen biết nhiều cực phẩm mỹ nữ nhỉ…
-Cũng khá nhiều, chắc con hàng này ngày nào cũng chạy khắp nơi tìm mỹ nữ…

Cả đám người nghị luận không ngớt, tuy rằng bọn họ đều muốn bóp chết Đường Kim nhưng mà không thể không thừa nhận rằng bọn họ cũng có chút hâm mộ Đường Kim, Băng Sương sát thủ thì không nói làm gì nhưng hắn quen được cả Băng Tuyết Liên thì đúng là khá có duyên với nữ nhân, đương nhiên họ càng hâm mộ hắn là do lúc này trong lòng hắn đang ôm một cực phẩm mỹ nữ, hơn nữa Đường Kim đi trọc ghẹo nữ nhân khác mà nàng không ghen tuông chút nào cả.
-Anh bạn, một chữ thôi “trâu!’’ – Lưu Phong lúc này đang dùng ánh mắt bội phục nhìn Đường Kim, quá là trâu bò đi, dám trọc ghẹo Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên chưa chắc đã là trâu bò nhất nhưng mà trọc ghẹo xong mà vẫn không có việc gì thì đúng là truất nhất quả đất rồi.
-À phải rồi, Tuyết Liên mỹ nữ lúc nãy là Băng Tuyết Liên à? – Đường Kim hỏi.
Lưu Phong lập tức trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới dùng một giọng điệu như gặp phải người ngoài hành tinh nói:
-Ta nói huynh đệ ngươi, ngươi căn bản còn không biết nàng chính là Băng Tuyết Liên?
-Không biết, lần trước nàng không có nói cho ta biết, nhưng mà vũ khí của nàng là một bông Băng Tuyết Liên ( Hoa sen băng tuyết), hơn nữa nàng còn đẹp đến không thể tả, ta đoán có lẽ là nàng. – Đường Kim tùy ý nói.
-Đẹp đến không thể tả? – Lưu Phong dường như nghe ra thứ gì đó, sau đó dùng ánh mắt khó tin nhìn Đường Kim:
-Không phải là ngươi đã thấy qua dung mạo chân chính của nàng rồi chứ?
-Đương nhiên là thấy qua. – Đường Kim cười xán lạn sau đó bỗng dơ tay ra:
-Nhìn xem đây là cái gì?
Trên tay Đường Kim là một tấm lụa mỏng màu trắng, mấy người khác của Ám Kiếm cũng nhìn chằm chằm vào tay Đường Kim, đây vốn chỉ là một tấm lụa trắng mỏng không có gì kì lạ nhưng lúc này thì mọi người lại không tự giác được mà liên tưởng tới chuyện gì đó.
-Đường Kim, đây không phải là khăn che mặt của Băng Tuyết Liên chứ? – Lưu Đan không nhịn được hỏi.
Đến Ninh Tâm Tĩnh cũng có chút hiếu kì nhìn Đường Kim, hắn thực sự thấy qua dung mạo của Băng Tuyết Liên sao?
-Không sai, đây là vật định tình mà nàng tặng cho ta đấy. – Đường Kim cười hihi.
Vật định tình?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không tin rồi.
-Huynh đệ, nói thật đi, cái này là ngươi cướpđược phải không? – Lưu Phong suy tư mất mấy phút cuối cùng cũng nghĩ ra một khả năng.
-Đương nhiên là không phải, từ trước tới giờ ta luôn lấy soái phục người. – Đường Kim lập tức phủ nhận ngay:
-Tuyết Liên mỹ nữ chính là thấy ta quá đẹp trai cho nên mới chủ động gỡ khen che mặt xuống sau đó tặng cho ta làm vật định tình đấy!
Chưa hết, Đường Kim còn cảm khái:
-Nàng thực sự là rất xinh đẹp a!
Nhìn bộ dạng ta thề ta hứa ta đảm bảo của Đường Kim, mọi người thiếu chút nữa thì đã tin lời của hắn, nhưng mà nhớ tới phản ứng lúc nãy của Băng Tuyết Liên thì mọi người vẫn cho rằng cái khăn che mặt này chín phần mười là do Đường Kim cướp về, đương nhiên là lúc này thì mọi người đã tin Đường Kim từng thấy qua dung mạo của Băng Tuyết Liên rồi.
Mọi người cũng không có tiếp tục hỏi gì thêm, nhưng mà ai cũng cảm giác được khán đài của họ lúc này đã trở thành tiêu điểm ở đây rồi, lúc nào cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên này, không biết Đường Kim trong ấn tượng của mọi người như thế nào nhưng giờ thì hắn đã thực sự nổi danh rồi, tin rằng tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã có ấn tượng rất sâu sắc về hắn.
Nhưng mà lúc bọn họ đang có hứng thú với Đường Kim thì Đường Kim lại hết hứng thú với họ cmnr, hắn chỉ thấy hứng thú với ba mỹ nhân kia nhưng họ đều đi mất rồi, giờ người mà hắn quan tâm thì đang nằm gọn trong vòng tay của hắn.
Nửa tiếng đồng hồ tiếp theo Đường Kim và Tống Oánh cứ chàng chàng thiếp thiếp cười cười nói nói,coi nơi đây như chốn không người vậy, mãi cho đến khi một thanh âm phá hoại mất không khí này.
-Chào các vị, ta là Bạch tướng quân, là tổ trưởng tổ trọng tài của lần Long Kiếm chi chiến này, mười lăm phút nữa là Long Kiếm chi chiến sẽ chính thức khai mạc, trước khi bắt đầu thì ta xin nhấn mạnh quy tắc một lần nữa. – Thanh âm từ phía khán đài tây truyền tới, mọi người vô thức nhìn qua bên đó thì mới thấy một trung nhiên nam tử mặc quân phục đang phát biểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận