Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 587: Nàng muốn sính lễ như thế nào?

Hắn đã chết rồi?
Nghe được lời của Tống Oánh thì trừ Đường Kim ra, bao gồm cả Tống Ngọc Đan ở trong đó, tát cả mọi người đều theo quán tính nhìn về phía Hứa Thế Tuấn, chỉ là mọi người rất nhanh đã phát hiện Hứa Thế Tuấn vẫn đang bình an vô sự đứng đó, nhất thời trong lòng mọi người đều thầm nghĩ, mỹ nữ này ngoài trời tuyết lớn như thế mà còn đi chân đất, không biết đầu óc có có vấn đề gì không nữa.
Chỉ có ánh mắt của Tống Ngọc Đan là có chút quái dị, nàng nhìn chằm chằm Hứa Thế Tuấn khoảng 3 giây sau đó mới quay về phía Tống Oánh than nhẹ một tiếng:
-Nếu đã chết rồi thì thôi vậy.
Mọi người lập tức ngẩn ra, sao đến cả Ngọc Mẫu Đơn đầu óc cũng có vấn đề rồi sao?
-Ai nói là ta chết rồi, ta vẫn còn sống sờ sờ… - Hứa Thế Tuấn đột nhiên tức giận hò hét, nhưng hắn còn chưa hét xong thì thân thể đột nhiên nghiêng một cái sau đó hắn chỉ thấy cảnh vật trước mắt mờ nhạt dần, trước ngực nghẹn lại, bắt đầu hô hấp khó khăn, tiếp theo thì ý thức dần dần ly khai thân thể…
-Hình như là chết thật… - trong đầu Hứa Thế Tuấn lóe lên một ý niệm, nhưng theo ý niệm này thì thân thể hắn cũng đã tiếp đất và không còn chút khí tức gì nữa.
Bốn phía một phen tĩnh lặng, trừ một số ít người như Bạch Đại Hải, Lam Thế Tuấn ra thì mấy người khác đều trừng mắt há mồm, đây…đây là có chuyện gì xảy ra thế? Hứa Thế Tuấn chết thật rồi sao?
Có vài người muốn đi lên phía trước nhìn kĩ một chút nhưng trong lòng họ lại thấp thỏm bất an, cuối cùng vẫn là đứng yên tại chỗ, chỉ là bầu không khí ở đây phút chốc trở nên khá quỷ dị.
-Tống Bình Tống Lan, đưa Hứa Thế Tuấn về nhà đi! –Tống Ngọc Đan phân phó một câu sau đó thì đôi nam nữ ở cách đó không xa lập tức tới và nhấc Hứa Thế Tuấn lên, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Mãi đến lúc này Tống Ngọc Đan mới từ từ nhìn mọi người xung quanh một cái sau đó trên mặt lại lộ ra một nụ cười thản nhiên:
-Các vị, mời lên lầu cùng ta!
Nói xong thì Tống Ngọc Đan liền quay người đi vào trong, đinh đinh đang đang, tiếng ngọc va chạm vào nhau lại truyền vào trong tai mọi người, âm thanh vui tai này thực ra đến từ bộ váy đặc chế của Tống Ngọc Đan.
Mọi người cũng đang quay người chuẩn bị đi vào trong thì một thanh âm đột nhiên vang lên:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, có thể hỏi nàng một vấn đề được không?
Mẫu Đơn mỹ nữ?
Cách xưng hô đầy ngả ngớn này làm mọi người đột nhiên dừng bước đồng thời quay đầu lại cùng nhìn về phía thanh âm phát ra, lúc mọi người phát hiện người nói chuyện là Đường Kim thì trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác quái dị, tên gia hỏa này rốt cuộc là từ đâu chui ra?
Đương nhiên Lam Thế Tuấn buổi sáng vừa thấy Đường Kim dám trêu ghẹo cả Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên cho nên khi thấy Đường Kim gọi Tống Ngọc Đan như thế thì hắn cảm thấy rất bình thường. Điều duy nhất làm hắn hiếu kì là lẽ nào Đường Kim còn muốn trọc ghẹo cả Tống Ngọc Đan?
-Đường tiên sinh, không biết có gì chỉ giáo? – Tống Ngọc Đan cũng quay người lại sau đó nhìn Đường Kim mỉm cười một cái rồi nói.
Đường Kim nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Đan, nhưng dường như hắn không hề nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mà chỉ chú ý vào y phục trên người nàng, hắn nghiêm túc nói:
-Y phục trên người nàng có bán không?
Mọi người lập tức đơ toàn tập, con hàng này vậy mà muốn mua y phục trên người Tống Ngọc Đan? Mua y phục là giả, muốn cởi y phục mới là thật đi?
Mấy người này thực sự không biết lần này Đường Kim thực sự chỉ có hứng thú với y phục trên người nàng còn đối với bản thân nàng thì hứng thú của hắn không hề lớn. Sở dĩ như thế bởi vì hắn phát hiện kiện y phục của nàng tương đối bất phàm, đương nhiên cho dù là người bình thường thì cũng nhìn ra được chút bất phàm của nó, nhưng cái bất phàm mà Đường Kim nhìn thấy thì lại không chỉ là vẻ bề ngoài mà là giá trị chân chính của nó.
Sự thần kì chân chính của kiện y phục này là tài liệu làm ra nó không phải là ngọc thạch bình thường mà là một thứ rất chân quý đối với người trong Tiên môn – Linh Ngọc!
Thực ra lúc đầu Đường Kim viết giấy nợ nợ Vân Vũ Tuyết 1 vạn cân Linh Ngọc thì hắn còn không biết Linh Ngọc là cái thứ gì, nhưng sau đó cuối cùng thì hắn cũng hiểu được giá trị của cái gọi là Linh Ngọc đối với người trong Tiên môn, cũng minh bạch Linh Ngọc tuy rằng không có tác dụng gì với người bình thường nhưng đôi với người trong Tiên môn mà nói thì nó có giá trị khá kinh người, một cân có giá khoảng 100 triệu tệ cũng không có gì là khoa trương vì Linh Ngọc trong Tiên môn cơ bản là có tiền cũng không có hàng để mà mua.
Thế giới bây giờ linh khí vừa mỏng manh lại hỗn tạp, nhưng mà rất lâu trước kia thì linh khí rất thanh thuần nồng hậu, có một loại ngọc thạch có thể hấp thu được thiên địa linh khí sau đó tích trữ lại bên trong bản thân nó, loại ngọc này chính là Linh Ngọc, bên trong Linh Ngọc linh khí vừa nồng đậm vừa tinh thuần, hơn nữa người trong Tiên môn còn có thể hấp thu nó dùng để tu luyện, nếu dùng nó tu luyện thì hiệu quả sẽ nhanh gấp mấy lần, trong thế giới linh khí mỏng manh như hiện tại thì giá trị của Linh Ngọc có thể nói là cực kì trân quý.
Lúc Đường Kim vừa nhìn thấy Tống Ngọc Đan thì hắn đã lập tức phát hiện ra nàng là người trong Tiên môn, hơn nữa thực lực cũng khá mạnh, chỉ đơn thuần nói tu thì còn cao hơn hắn một chút, ít nhất cũng phải đạt đến Trúc Cơ trung kì, hơn nữa chiếc váy dài trên người nàng lại do vô số Linh Ngọc làm thành, nhưng đây cũng không phải là điều thần kì nhất mà thần kì nhất là số bộ y phục kia còn có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài để bổ sung số linh khí bị hút mất, hơn nữa tốc độ còn không hề chậm, Đường Kim có thể cảm giác rất rõ ràng, bất luận là Tống Ngọc Đan đi tới đâu thì trong không khí luôn có một cơn lốc linh khí nhỏ lấy nàng làm trung tâm, sau đó thì
linh khí không ngừng bị hút vào trong kiện y phục trên người nàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong mắt của người trong Tiên môn thì kiện y phục của nàng cũng được tính là một kiện bảo vật, nhưng mà Tống Ngọc Đan lúc nào cũng mặc một kiện bảo y như thế hành tẩu cả ngày cũng không bị cướp mất thì có thể thấy được không chỉ bản thân nàng thực lực bất phàm mà phía sau nào nhất định còn có một chỗ dựa khá cường đại, nếu không thì chỉ bằng thực lực của nàng thì khó lòng mà giữ được kiện bảo y kia.
Lúc này đối với vấn đề của Đường Kim thì Tống Ngọc Đan cũng không cảm thấy kinh ngạc là bao, chỉ là cặp mắt xinh đẹp của nàng lóe qua một sắc khác thường sau đó nàng mới nhìn Đường Kim cười uyển chuyển:
-Rất xin lỗi, chiếc váy này không phải là để bán.
-Không bán à. – Đường Kim dường như có chút thất vọng:
-Vậy thì thật quá đáng tiếc.
Một giây sau hắn lại nghiêm túc hỏi tiếp:
-Vậy ta dùng thứ khác để đổi có được không?
Cả đám người đều thấy cạn cmn lời, tên ra hỏa này hình như quyết tâm cởi bằng được kiện y phục hoa lệ trên người nàng sao?
Nụ cười trên mặt Tống Ngọc Đan có chút quái dị, nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu lần nữa;
-Đường tiên sinh, thực sự xin lỗi, kiện y phục này là vật phẩm tư nhân của ta cho nên ta không có nghĩ qua sẽ để nói rời khỏi người mình.
-Như vậy à. – trên mặt Đường Kim lại lộ ra vẻ thấy vọng, nhưng rất nhanh hắn lại hỏi một câu là cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, vậy nàng muốn sính lễ như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận