Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 596: Thất bại ngoài ý muốn

Thực tế thì đúng như Judy dự liệu, trận chiến giải cứu con tin này không có gì là đặc sắc, hoàn toàn là một bên đồ sát bên còn lại, chỉ có điều duy nhất nằm ngoài dự liệu của nàng là lần này Đường Kim từ đầu chí cuối không hề giết người nào.
Sau khi Tống Oánh xuất thủ làm thịt mấy kẻ ẩn nấp kín đáo thì mấy người khác trong Đồ Long tiểu tổ liền bắt đầu đại khai sát giới...một đường thẳng tiến đến hang ổ của bọn cướp mà không hề gặp bất cứ chở ngại gì, bọn họ đã sớm nhịn một cục tức trong lòng lại thêm trước đó Ninh Tâm Tĩnh đã phân phó lần này nhất định phải thật gắt để giết gà dọa khỉ cho nên bọ họ đều không hề lưu tình mà trực tiếp huyết tẩy cái hang thổ phỉ này.
Chỉ là lúc bọn họ tìm thấy con tin thì lại phát hiện Đường Kim đang đứng đó đợi họ, rõi ràng là nếu có bọn họ thì Đường Kim vẫn có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
Cả quá trình giải cứu chỉ diễn ra trong khoảng mười phút, lúc mấy người trong Đồ Long tiểu tổ đều hoàn hảo nguyên vẹn quay trở lại trên xe thì trong mắt Judy không tự giác được xẹt qua một tia dị dạng.
Mấy con tin vừa được giải cứu mừng quá mà nước mắt lã chã, Lưu Đan và Tiêu Lam đang an ủi bọn họ, còn những người khách thì đang tụ lại một chỗ để thương lượng hành động tiếp theo.
-Các huynh đệ, ta nghĩ lượt đấu này chúng ta vẫn có thể thắng, tốc độ của mấy tên bên Tiềm Long kia nhất định không nhanh như vậy được! – Lưu Phong hưng phấn nói.
-Không sai, cho dù nhiệm vụ của bọn họ là ở trong nước nhưng nhất định sẽ không thuận lợi được như chúng ta! – Lâm Gia Minh cũng rất vui vẻ, hắn là người hiếu thắng và hay thích so bì cùng người khác.
Lạc Doãn Hàn cũng mở miệng đề nghị:
-Đường Kim, phần đầu tiên đã hoàn thành rồi, trước tiên chúng ta tiễn mấy người này về nước đã, như vậy thì chúng ta thực hiện phần còn lại của nhiệm vụ cũng tiện lợi hơn.
-Lúc các ngươi thẩm vấn Halter hắn có nói kẻ đứng đằng sau tổ chức này không? – Đường Kim nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:
-Cái này ta có thể tiếp tục hỏi. – Lưu Phong lập tức đáp.
-Được rồi, ta gọi cho Hiểu Hiểu trước để nàng an bài cho mấy công nhân này về nước đã. – Đường Kim gật đầu:
-Để mọi người lên xe trước đi, chúng ta về thị trấn Takha trước rồi nói tiếp.
Bên kia Lưu Đan đang bắt đầu dẫn chỗ công nhân kia lên xe thì bên này vòng tay của Đường Kim bỗng rung lên, là Hiểu Hiểu gọi cho hắn.
-Này, đại sắc lang, sao các người lại ở trên sa mạc rồi? – thanh âm của Hiểu Hiểu truyền tới:
-Các người đã tìm được vị trí của con tin rồi sao?
-Chúng ta đã cứu họ ra rồi. – Đường Kim trực tiếp đáp.
-Ý? Nhanh vậy sao? – Hiểu Hiểu kinh ngạc:
-Đại sắc lang, nghĩ không ra ngươi cũng lợi hại phết đó chứ, nghe nói bên Tiềm Long vẫn chưa có hoàn thành phần đầu tiên của nhiệm vụ đâu, các ngươi tạm thời đang dẫn trước rồi!
-Tiểu nha đầu, cô báo cho tổng bộ một chút, để họ an bài máy bay tới đón mấy người này về nước, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút cho hành động tiếp theo. – Đường Kim nhanh chóng nói.
-Cái này thì đơn giản, chúng ta sớm đã chuẩn bị máy bay rồi, ờ…chắc sáng mai là máy bay sẽ tới sân bay quốc tế Ka-dan , bây giờ các ngươi đưa người tới sân bay là vừa đấy. – Hiểu Hiểu nhanh chóng nói sau đó lập tức đổi chủ đề:
-Nhưng mà chắc các ngươi không cần làm phần tiếp theo của nhiệm vụ đâu, ta thấy là các ngươi nên về nước cùng mấy công nhân kia đi.
Đường Kim nhất thời ngẩn ra:
-Tại sao chứ? Lẽ nào chúng ta đã thắng lượt đấu thứ hai rồi sao?
Mấy người Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn đều lập tức xúm lại chỗ này, mọi người đều rất mong đợi câu trả lời của Hiểu Hiểu.
-Không có thắng, tuy rằng các người tạm thời đang dẫn trước nhưng ta phải nói cho các người biết một tin xấu. – ngữ khí của Hiểu Hiểu kèm theo chút buồn bực:
-Ta vừa mới nhận được tin là lượt đấu này chúng ta chú định không thể thắng được.
-Tại sao lại không thể thắng được? – một bên Lưu Phong nhịn không được chen vào:
-Không có đạo lý a, lượt đấu này chúng ta phải thắng chắc rồi mới đúng chứ!
-Bởi vì bọn Tiềm Long kia không cần mặt mũi nữa mà chơi bẩn, người không có da mặt đúng là vô địch mà, cho nên các người không thắng được rồi. – Hiểu Hiểu dường như cũng đang căm phẫn:
-Muốn thắng được lượt đấu thứ hai thì ít nhất các người phải hoàn thành hết nhiệm vụ nhưng bây giờ nhiệm vụ không thể hoàn thành được nữa rồi.
-Tiểu nha đầu, cô có thể đừng dài dòng như tóc của cô có được không? Trực tiếp một chút, đơn giản một chút không được à? – Đường Kim cũng có chút buồn bực, Hiểu Hiểu nói cả nửa ngày mà hắn vẫn không hiểu đến cùng là có chuyện gì.
-Đơn giản một chút là các ngươi sắp thua rồi! – Hiểu Hiểu bực tức nói:
-Đại sắc lang, không biết phía Tiềm Long từ đâu mà có được thông tin về nhiệm vụ của chúng ta cho nên chúng đã trực tiếp phái một đám đặc công tới làm nốt phần còn lại của nhiệm vụ của các người rồi, bây giờ đám thổ phỉ kia đều chết rồi thì các người lấy gì để hoàn thành nhiệm vụ?
Đường Kim lập tức ngẩn ra:
-Ách, tiểu nha đầu, cô nói là băng nhóm chuyên bày mưu bắt cóc người Hoa đều bị làm thịt hết rồi?
-Không sai, chính là như thế, chon nên bây giờ dù thế nào thì các ngươi cũng chỉ được coi là mới hoàn thành một nửa nhiệm vụ thôi. – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phò:
-Được rồi, không nói với ngươi nữa, các ngươi nhanh đưa đám công nhân kia ra sân bay xong cùng ngồi máy bay về nước đi!
Hiểu Hiểu nói xong lập tức ngắt luôn đường truyền, còn Đường Kim và mấy người Lưu Phong Lạc Doãn Hàn thì ngẩn ra một lúc, nửa ngày sau Lưu Phong mới căm phẫn mắng lớn một câu:
-Đậu móa bọn vương bát đản Tiềm Long thật là bỉ ổi vô liêm sỉ!
Đường Kim cũng rất buồn bực, đám người Tiềm Long vì muốn thắng lượt đấu này quả là đã không từ thủ đoạn, bọn chúng ra chiêu rút củi dưới đáy nồi này làm Ám Kiếm thua một cách quá ức chế đi.
Nhưng được một lúc Đường Kim lại bắt đầu cao hứng:
-Đây cũng là chuyện tốt a, chúng ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi, chúng ta cũng không cần phải tới những nơi quỷ quái khác nữa, kệ cm bọn Tiềm Long tự đi mà hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta về nước sớm còn có thể ăn chơi đập phá, đợi đến lượt đấu thứ ba đem chúng làm thịt hết là được rồi.
Chỉ là nghe Đường Kim nói thì cũng khá có đạo lý nhưng những người khác vẫn cảm thấy có chút bất công. Chỉ có Đường Kim và Tống Oánh là vẫn vui vẻ chàng chàng thiếp thiếp, dường như không vì chuyện này mà ảnh hưởng chút nào tới tâm tình cả.
Sáng ngày thứ hai thì chuyến bay từ sân bay quốc tế Ka-dan về kinh thành đã cất cánh, bên ngoài sân bay một mỹ nữ tóc vàng đang thất thần nhìn theo máy bay, trong đầu bất giác hồi tưởng lại lời mà Đường Kim nói với nàng cách đây không lâu:
-Judy mỹ nữ, sau này có buôn vũ khí quân dụng thì nhớ nhắc mấy khách hàng của cô đừng có đánh chủ ý lên người người Hoa chúng ta, nếu không ta nhất định sẽ tới “hỏi thăm” họ đấy!
Judy không xác nhận là sau này nàng có nhắc nhở khách hàng của mình hay không nhưng nàng hoàn toàn có thể xác nhận một việc đó là người đàn ông phương đông tên Đường Kim kia đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng nàng. ( DG: bao giờ mới để lại dấu ấn trong thân thể nhỉ? )
-Sau này có làm ăn gì thì vẫn nên tránh xa đám người phương đông kia ra. – Judy thầm nhủ một mình sau đó quay người rời khỏi sân bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận