Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 601: Thà đi Châu Phi một lần nữa

Sắc mặt Hứa Nha Nha phút chốc trở nên trắng bệch, Đường Kim uy hiếp trắng trợn như thế hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ả, ả còn đang muốn nói gì đó nhưng đột nhiên trong lồng ngực truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, giống như có người cầm kim đâm thẳng vào lồng ngực vậy, Hứa Nha Nha lập tức ôm lấy ngực mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Nha Nha, Đường Kim cười càng tươi hơn:
-Cô nên đi gặp bác sĩ rồi đấy.
-Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ đi gặp bác sĩ! – Hứa Nha Nha nghiến răng đứng dậy nhìn về phía Diệp Tử Vận:
-Diệp đại tiểu thư, ta tin là chúng ta vẫn còn phải tiếp xúc nhiều!
Chỉ để lại một câu như vậy, Hứa Nha Nha lập tức chạy ra khỏi phòng bao.
-Hứa tam tiểu thư, thứ lỗi cho ta không tiễn. – Diệp Tử Vận đáp một câu, cho dù mọi việc không có diễn ra theo như dự tính nhưng nàng vẫn sẽ luôn thuận theo quyết định của Đường Kim, nếu như Đường Kim đã muốn dùng thủ đoạn cứng rắn để giải quyết thì Diệp Tử Vận tự nhiên cũng sẽ phối hợp nhiệt tình.
Hứa Nha Nha rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người, lúc này Đường Kim mới nói với Diệp Tử Vận:
-Ta nghĩ là Hứa gia nhất định sẽ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng mà bây giờ Hứa Nha Nha đã trúng độc, bọn họ tạm thời vẫn sẽ cố kị mà trong thời gian ngắn nhất định sẽ không dám đụng tới cô, nhưng để phòng vạn nhất thì cô vẫn nên nói với Tiêu Đại Nhi cho người tới bảo vệ cô đi, đợi Long Kiếm chi chiến kết thúc ta sẽ từ từ giải quyết bọn họ.
-Ân, ta biết phải làm như thế nào. – Diệp Tử Vận khẽ gật đầu.
-Ta phải về tổng bộ Ám Kiếm rồi.
-Ừm, chàng đi đi. – Diệp Tử Vận khẽ hôn một cái lên má Đường Kim:
-Ngày mai chàng cẩn thận một chút, ta và Đại Nhi tiểu thư đều sẽ đợi chàng thắng lợi trở về .
Đường Kim gật đầu, không nói thêm gì nữa mà lập tức đứng dậy sau đó biến mất tại chỗ, một giây sau hắn đã có mặt trước cửa tổng bộ Ám Kiếm.
Buổi chiều hôm ấy Đường Kim đều ở bên Tống Oánh, mấy đội viên tham chiến bên Tiềm Long cũng trong chiều hôm ấy về đến kinh thành, theo đó thì kết quả của lượt đấu thứ hai được công bố là Tiềm Long thắng, như vậy cũng đồng nghĩa với việc lượt đấu thứ ba sẽ là lượt đấu quyết định thắng bại của cả hai bên.
-Ta đột nhiên phát hiện là lúc này ta thực sự muốn lại tới Châu Phi lần nữa! – Lưu Phong cảm khái một tiếng, trên người hắn bây giờ đang bị từng lớp áo bông dày cộp vây kín, đến cả mặt cũng bị bịt kín lại, chỉ để lộ có đôi mắt ra ngoài, nhưng trên thực tế thì hắn đang đeo một cặp kính đặc chế, nếu hắn không mở miệng nói chuyện thì lúc này có lẽ không ai nhận ra hắn hết.
ồ ể ổ ố ố ế ố ế ắ ầ ề ếNhững người khác trong Đồ Long tiểu tổ cơ bản cũng ăn mặc giống hệt Lưu Phong, chỉ có Đường Kim và Tống Oánh là vẫn ăn mặc như bình thường, Đường Kim vẫn mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, còn Tống Oánh vẫn là một thân phong y tuyết trắng, vẫn chân trần đạp trên nền băng tuyết mênh mông.
Không sai! Nơi họ đang đứng là một thế giới toàn băng tuyết, một khoảng trời trắng xóa phóng mắt nhìn không thấy điểm cuối, đập vào mắt họ không phải băng thì là tuyết, trong không khí những bông hoa tuyết vẫn đang lặng lẽ rơi.
Nơi này không phải ở nước ngoài mà là nơi cực bắc của Hoa Hạ, khu vực này hầu như quanh năm đều bị băng tuyết bao phủ, mà thời điểm bây giờ thì càng là lúc mà tuyết lớn rơi suốt cả ngày, hơn nữa nhiệt độ trung bình cũng luôn duy trì ở mức dưới âm 30 độ.
Nếu như chỉ đến đây để ngắm cảnh mà nói thì phong cảnh ở đây đúng là khá mỹ lệ, nếu chụp vài tấm ảnh mà đăng lên mạng thì không trừng chỗ này sẽ thu hút rất nhiều dân phượt tới cũng nên, nhưng đối với những người đang chân chính bước chân lên thế giới này mà nói thì nơi đây chẳng có gì là tươi đẹp cả, chỉ bằng nhiệt độ ngoài trời lúc này cũng đã đủ làm nhiều người không thể chịu đựng được rồi.
Cũng chính vì như thế nên vừa nãy Lưu Phong mới thốt lên một câu thế kia, mấy ngày trước đi Châu Phi một chuyến, tuy rằng nơi đó có chút bẩn cũng có chút loạn lạc nhưng trên thực thế thì điều kiện lại không có khắc nghiệt như bây giờ, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì đừng nói đến hoàn thành nhiệm vụ, sống sót mà trở về cũng là một vấn đề cmnr…
Tuy rằng mấy người Lưu Phong đã được tầng tầng lớp lớp áo bông cuộn lại nhưng bọn họ vẫn cảm thấy lạnh đến run người , hai hàm răng vẫn thỉnh thoảng đập vào nhau. Đợi khi bọn họ nhìn thấy Đường Kim và Tống Oánh vẫn ung dung tự tại như không thì bọn họ chỉ biết cạn cmn lời thôi, xem ra cho dù là Châu Phi hay nơi này thì cặp đôi kia cũng chỉ coi như là đi du lịch mà thôi.
-Nơi này thật là đẹp. – Tống Oánh đột nhiên dùng thanh âm vô cùng ôn nhu nói với Đường Kim, đồng thời còn xòe cảnh tay ngọc ngà của nàng ra để mặc cho bông tuyết rơi lên bàn tay nàng, trên khuôn mặt baby đáng yêu của nàng bắt đầu lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc, có thể nhìn ra được nàng thực sự rất thích nơi này.
-Nàng thích thì chúng ta lưu lại ở đây thêm một lúc đi. – Đường Kim cười xán lạn.
Chỉ là nghe được câu này thì tám người còn lại đều muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rồi, hai vị này thực sự coi nơi này là danh lam thắng cảnh thật sao?
Lúc này Lạc Doãn Hàn mới đi tới nói với Đường Kim:
-Đường Kim, căn cứ theo bản đồ chỉ dẫn thì chúng ta còn cần phải đi bộ mười mấy cây số nữa mới tới nơi, nhưng mà trời sắp tối rồi, dưới thời tiết như thế này thì sợ rằng với tốc độ của chúng ta muốn tới nơi trước khi trời tối là điều không thể, bây giờ chúng ta nên đi tiếp hay là dừng lại cắm trại ở đây để mọi người thích ứng một chút với thời tiết, sáng sớm mai lại xuất phát?
-Không gấp, người của Tiềm Long còn chưa tới! – Đường Kim vươn vai một cái;
-Oánh Oánh bảo bối rất thích nơi này, chúng ta tạm thời ở lại đây đi, thuận tiện đợi đám người của Tiềm Long kia tới, lúc đó ta sẽ làm thịt sạch bọn chúng , sau đó thì chúng ta chỉ việc từ từ mà hoàn thành nhiệm vụ thôi.
-Ý hay đấy, chúng ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ, à…không đúng, phải là ôm cây đợi rồng mới phải chứ. – Lưu Phong lập tức tán thành kế hoạch này.
-Vậy cứ quyết định như thế đi, nhưng mà ở đây gió to tuyết lớn, chúng ta phải tìm một nơi chú ẩn thích hợp đã. – Lưu Đan nói.
-Cái này thì đơn giản, làm một cái nhà là được rồi. – Đường Kim lười biếng nói một câu sau đó quay sang nói với Tống Oánh:
-Oánh Oánh bảo bối, chúng ta cùng làm một ngôi nhà băng đi.
-Ừm. – Tống Oánh cười ngọt ngào rồi chợt phi thân về phía xa, nàng dùng tay khẽ vẽ trong không trung vài cái sau đó nhấc lên một phát, đột nhiên một khối băng cực lớn vô thanh vô thức xuất hiện trên tay nàng.
Mấy người Lưu Phong không nhịn được mà tự nhủ, Tống Oánh không phải là muốn dùng từng khối băng để xây thành nhà băng đó chứ? Nhưng nhà băng không phải là dựng bằng cách đó a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận