Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 602: Chúng ta ra ngoài ngắm cảnh

Nhưng đúng lúc họ đang nghi hoặc thì đột nhiên bỗng phát hiện khối băng kia bắt đầu nhanh chóng tan ra, Tống Oánh một tay cầm khối băng còn nước ta ra từ khối băng kia thì tụ hội lại trên chốc cánh tay còn lại của nàng, trong không trung dường như có một thùng chứa hình cầu vô hình đang chứa đựng lấy số nước kia để nó không bị rơi xuống cũng không bị thời tiết bên ngoài làm cho lập tức đóng băng.
Khối băng kia rất nhanh đã tan hết mà trên tay còn lại của Tống Oánh cũng đã hình thành một quả cầu nước khổng lồ, tiếp theo nàng đem quả cầu kia ném ra ngoài, quả cầu nước vỡ tan, nước bên trong dột thẳng xuống dưới đất và lập tức kết thành băng, một giây sau thì một bức tường băng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy người Lưu Phong lập tức trợn mắt há mồm, cái này quả là thần kĩ làm người ta không thể nào tưởng tượng nổi a. Đương nhiên trong mắt Đường Kim thì cái này rất bình thường, tiếp theo thì Đường Kim cũng lập tức tham gia xây nhà băng, hắn cũng làm giống Tống Oánh, đầu tiên là biến băng thành nước, sau đó lại để nước đông thành băng giống như đúc kim loại vậy.
Dưới sự hợp tác của Đường Kim và Tống Oánh thì một tòa nhà bằng băng tuy không lớn nhưng cũng đủ cho mười người ở đã hiện ra trước mắt mọi người, mấy người Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn tự nhiên là lập tức vào trong ở…sau đó bọn họ mới ngạc nhiên phát hiện không biết Đường Kim đào đâu ra mấy cái túi ngủ còn có cả một đống đồ đạc, cuối cùng hắn còn lấy ra cả mấy chai rượu nữa.
-Ờ..các người muốn ngủ thì có thể dùng túi ngủ, không muốn ngủ thì có thể ăn chút gì đó hoặc là uống rượu làm nóng người một chút, chúng ta ra ngoài ngắm cảnh đây. – Đường Kim ném một đống đồ cho đám người Lưu Phong sau đó liền nắm tay Tống Oánh kéo nàng ra khỏi nhà băng.
Mọi người chỉ còn biết cạn cmn lời thôi, Lưu Phong cảm khái:
-Hai người họ thật là có nhã hứng, nơi thế này mà vẫn đi ngắm cảnh được.
Thật ra thì ở thế giới đầy băng tuyết này thì phong cảnh cũng khá là đẹp, chỉ là người bình thường không có cơ hội được tận mắt thưởng lãm mà thôi, đối với Đường Kim và Tống Oánh mà nói thì đây là một nơi vô cùng tuyệt mĩ, đặc biệt là Tống Oánh, có lẽ do nàng tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết cho nên nàng rất thích nơi này, thế giới này cho nàng một cảm giác vô cùng thoải mái như cá ở trong nước vậy.
Hai người tay nắm tay lướt đi nhanh dưới nền trời đầy tuyết trắng, bất chi bất giác đã đi cách xa căn nhà băng kia mấy cây số, trên cả quãng đường, trên khuôn mặt baby tuyệt mỹ của Tống Oánh luôn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc, có thể nhìn ra được nàng rất vui vẻ.
Đột nhiên Tống Oánh buông tay Đường Kim rồi lướt nhanh về phía trước, Đường Kim khẽ ngẩn ra…đang định đi theo nhưng một dây sau thì hắn lập tức khựng lại.
Tống Oánh dừng lại ở vị trí cách hắn vài chục mét sau đó quay người ném cho Đường Kim một nụ cười đầy mị hoặc rồi hai tay nàng khẽ dang ra, chiếc áo gió tự động rời khỏi thân thể nàng, theo chiều gió bay về phía Đường Kim.
Đường Kim thuận tay túm lấy nó rồi ném vào trong Vòng tay Thiên Đạo, mắt nhìn Tống Oánh không chớp lấy một cái, chỉ thấy một đôi tay trắng ngần mềm mại như búp sen đang từ từ chuyển động, vòng eo nhỏ nhắn của nàng cũng bắt đầu lắc lư, không biết từ lúc nào Tống Oánh đã thu lại lớp chân khí hộ thể trên người mình, hàn phong thổi làm tóc bạc tung bay, từng đóa hoa tuyết cũng lần lượt đọng lại trên người nàng, giữ cơn gió tuyết, thân thể của Tống Oánh chuyển động ngày càng nhanh hơn!
Đường Kim lúc đầu là ngẩn ra, sau đó thì bắt đầu hưng phấn, bởi vì hắn bỗng phát hiện ra Tống Oánh đang múa…đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy nàng múa.
Lần đầu tiên nàng múa rất nhanh đã làm Đường Kim trầm mê, điệu múa của nàng vừa ưu mỹ lại tràn đầy dụ hoặc, Tống Oánh giống như Băng tuyết nữ thần đang nhảy múa giữa thế giới của nàng, đem tuyệt thái phong tư của mình phơi bày trước mắt Đường Kim.
Tống Oánh dường như toàn tâm toàn ý hòa nhập vào trong vũ điệu của mình, nàng giống như một nữ thần đầy thánh khiết nhưng lại kèm theo một loại dụ hoặc khó tả, lúc nữ thần đột nhiên để hai kiện y phục cuối củng trên người mình tung bay theo gió thì loại dụ hoặc kia cũng đã được phát huy đến cực điểm.
Hoa tuyết vừa băng lạnh vừa mỹ lệ trực tiếp đọng lại trên làn da óng ánh của nàng, thân thể mềm mại khẽ chuyển động giữa không trung đem theo từng phiến hoa tuyết xoay vòng xoay vòng tung bay…khung cải ấy chỉ có thể nói là vừa đẹp vừa nóng bỏng lại thánh khiết thanh cao, trong cái thánh kiết lại có thêm vài phần yêu diễm.
Tuy rằng đang ở trong thế giới của băng tuyết, nhiệt độ ngoài trời lúc này là khoảng dưới âm 30 độ nhưng khi nhìn thấy thân thể vô cùng kiều diễm của Tống Oánh đang lắc lư trong bầu trời đầy hoa tuyết thì trong lòng Đường Kim cũng lập tức không kìm được mà nổi lên một cỗ lửa nóng, đến cuối cùng hắn đã nhịn không được mà lao thẳng về phía nàng, đem thân thể kiều diễm của nàng đè xuống…
Trời tối rất nhanh, đêm hôm đó hai người cùng nhau lăn lộn giữa muôn vàn băng tuyết, cả hai dường như quên đi tất cả mọi thứ, không ngừng hợp rồi lại tan, lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, cái tư vị hạnh phúc kì diệu ấy chỉ có hai người mới hiểu được, có lẽ rất nhiều năm về sau trong lòng hai người cũng không thể nào quên được một đêm lạnh lẽo nhưng cũng đầy cuồng nhiệt bốc lửa ấy.
Sáng sớm ngày thứ hai tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, đôi nam nữ trên tuyết cũng dừng cơn yêu cuồng nhiệt và mặc lại quần áo, cho dù cả cả đêm quấn lấy nhau nhưng Đường Kim và Tống Oánh cũng không hề cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại hai người còn đang rất phấn chấn.
-Trước tiên về hội hợp với bọn họ đã. – Đường Kim ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tống Oánh, lắc mình một cái trở về căn nhà băng mà họ cùng làm hôm qua, lúc này ở bên trong phòng nhiệt độ cũng không thấp như ngoài trời nhưng cũng không ấm chút nào thế nên tám người khác đều đã thức dậy.
-Thật kì quái, tại sao đám người Tiềm Long kia vẫn còn chưa có vác mặt tới. – Đường Kim đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, cho dù cả đêm hôm qua hắn đều trầm mê với thân thể của Tống Oánh nhưng nếu như mấy người Tiềm Long thực sự xuất hiện thì hắn nhất định sẽ phát giác, nhưng trên thực tế thì đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của ai cả.
-Lẽ nào chúng biết sẽ thua chắc nên dứt khoát không tới? – Lưu Phong tùy ý nói, nhưng sau đó lại lắc đầu:
-Nhưng mà không đúng a, đây tuyệt đối không phải là phong cách của Tiềm Long.
-Thôi đi, nghĩ nhiều làm gì, các người ăn chút gì đi rồi chúng ta cùng tới địa điểm làm nhiệm vụ trước, mặc kệ chúng tại sao còn chưa tới, chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ trước là được rồi. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói.
Mọi người thấy thế đều gật đầu đồng ý, sau đó lập tức ăn vội ăn vàng bữa sáng, có vài người còn tranh thủ uống chút rượu. Ăn xong bữa sáng tất cả đều bắt đầu lên đường.
-Dừng lại! – vừa mới đi chưa được một cây số thì Đường Kim đột nhiên trầm giọng quát lên một tiếng.
Mọi người đều nhất tề dừng lại, Lưu Phong mê mang hỏi:
-Sao thế?
-Phía trước có người. – sắc mặt Đường Kim có chút ngưng trọng, hắn vừa dứt lời thì những người khác cũng nhìn thấy một bóng trắng xuất hiệm một cách đầy quỷ dị phía trước họ mấy trăm mét.
Một thân váy trắng như hòa làm một thể với thế giới băng tuyết này, dáng người cao cao, thon thả đẫy đà, tuy rằng có một tấm lụa trắng che mặt nhưng người này vẫn cho người ta một cảm giác phong hoa tuyệt đại, ẩn sau tấm lụa trắng kia nhất định là tuyệt thế dung nhan.
-Băng Tuyết Liên? – Lưu Phong thấp giọng hô lên một tiếng, phía trước rõ ràng là một nữ nhân, hơn nữa bất luận là cách ăn mặc hay dáng người của nàng đều rất giống với Băng Tuyết Liên.
-Không phải Băng Tuyết Liên. – Đường Kim lắc đầu, thần sắc càng thêm ngưng trọng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận